Anh Lâm…- Ông có vẻ xúc động khi quản gia Lý nhắc đến người bạn chí thân của mình. Rồi ông rưng rưng khóc như một đứa trẻ- Là em có lỗi, em đã không giữ được lời hứa với cậu ấy. Chính em, chính em đã tiết lộ về chỗ ở của ba vị thiếu gia cho ông ta.
- Chuyện đó không phải lỗi của chú!- Quân Anh lắc đầu- Cháu biết chú bất đắc dĩ mới phải nói ra.
- Năm năm sau khi chuyện đó xảy ra, ông ta bắt được hai chúng tôi. Ông ta đã tra tấn cả hai nhưng chúng tôi nhất định không nói. Cho đến khi… cho đến khi… ông ta giết cậu ấy, ngay trước mắt tôi… Tôi… tôi… tôi bắt đầu sợ chết. Và tôi đã nói… tôi nói cho họ biết chỗ chúng tôi giấu lũ trẻ. Sau đó chúng đã thả tôi nhưng dọa rằng nếu tôi còn tiết lộ điều này với bất kì ai, chúng sẽ giết tôi. Chúng luôn ngầm giám sát gia đình tôi những năm qua. Vì vậy… vì vậy tôi phải hẹn anh và cô thế này.
- 5 năm… Khi hai chú đi không để lại chút tin tức gì về thân thế của bọn trẻ. Vậy làm sao sau 5 năm người ta có thể phân biệt được chúng?
- Có… cậu ấy có để lại những dấu hiệu để tìm lại và phân biệt chúng. Chính cậu ấy nói cho tôi biết vào cái đêm trước khi cậu ấy bị giết.
- Có phải chú ấy nói đến những hình xăm không? Ba vết xăm hình rồng, hổ và chim đại bàng?- Quân Anh hỏi ngay.
- Sao cô biết?- Ông có vẻ thất kinh.
Chính mặt quản gia Lý cũng tái đi khi nghe cô nói đến ba từ rồng, hổ, chim đại bàng.
- Điều cháu biết thì nhiều lắm.- Quân Anh đứng dậy tiến ra phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài nén một tiếng thở dài.- Cháu chỉ hỏi để chắc chắn thôi. Những điều còn lại cháu nghĩ quản gia Lý biết, chú không nên nói ra thì có lẽ sẽ an toàn cho chú hơn. Trời cũng tối rồi, cháu nghĩ chúng ta nên tạm thời chào nhau ở đây. Đợi sau khi giải quyết xong tất cả những chuyện này, cháu sẽ đến hậu tạ gia đình chú.
- Tôi… tôi không dám nhận sự trả ơn của cô. Tôi có lỗi với Tuyên và tôi nghĩ làm thế này sẽ giúp tôi bớt ăn năn hơn. Còn nữa, có một vật mà cậu ấy nói tôi phải đưa tận tay cho anh vào đêm đó, có lẽ cậu ấy làm vậy vì cảm nhận được nguy hiểm đang đến với mình.
Nói rồi người đàn ông rút trong túi áo ra một chiếc khăn tay. Ông giở khăn ra, bên trong gói một dây chuyền bạc, có mang một miếng đá màu xanh lam hình vuông. Mặt miếng đá đã xước nhiều vết nhưng vẫn nhìn thấy rõ một dòng chữ nhỏ: Hắc Bạch Thanh quan.
Quân Anh nhận nó từ tay quản gia Lý và ngắm nghía nó. Người