Này người đẹp.- Hiếu gọi cô, cả ba anh chàng có vẻ như chán nản với nơi này lắm rồi.
- Sao thế?
- Nếu là chỉ đến thăm chỗ này thì có lẽ xong rồi chứ? Ăn xong chúng ta chuồn nhé! Làm sao tôi có thể sống ở đây một ngày mà không điện đóm, nước non gì được. Đến cái điện thoại cũng thành một cục gạch không hơn không kém.
- Các anh có thích lên trên kia không?- Quân Anh chỉ lên ngôi miếu Tam Quan, lờ hẳn lời đề nghị của Hiếu.
- Chỉ là một ngôi miếu, có gì hay ho đâu.- Thiên Trọng nheo mắt nhìn theo tay cô.
- Nhưng đằng sau nó là một câu chuyện rất hay. Lên đến đỉnh rồi tôi sẽ kể cho ba anh nghe. Nó có liên hệ rất lớn đến quá khứ của bản thân tôi…
Có ngốc mới theo Quân Anh đến tận đây rồi lại bỏ qua một câu chuyện thú vị về thân thế của cô. Cả ba anh chàng lặng thinh không ý kiến gì nữa.
- Có đường lên đó không bà?
Bà cụ chưa kịp trả lời thì chị con gái đi ra, cười nói:
- Tất nhiên là có chứ em. Mỗi tuần chị lên đó một lần để quét dọn miếu mà. Nếu các em thích lên đó tham quan chụp ảnh thì chiều nay đi với chị.
- Hay quá!- Quân Anh reo lên khiến cho những người còn lại đều nghĩ rằng cô đơn thuần chỉ vì đang thích thú.
Trên bầu trời, một cánh chim trắng chao lượn vài vòng, nó phát ra