Để chúng nó vào.
Ngay khi nhìn thấy Quân Anh bị trói hai tay ngoặt ra đằng sau, cả ba vừa sửng sốt vừa phẫn nộ. Trọng nhìn ông ngoại, thắc mắc:
- Ông, cô ấy là bạn của bọn con, sao lại phải trói cô ấy như thế.
- Đúng đấy ông.- Hải tiếp- Cô ấy có làm gì đâu ạ.
- Giờ cháu còn đứng đó mà bênh vực người ngoài nữa à?- Ông trùm Vương Nhất Khang hỏi lại- Ngoài kia bọn công an đang truy nã ta, còn trong này thì cháu đòi chất vấn ta à? Cháu biết nó là ai không?
Ông ta chỉ vào Quân Anh rồi liếc nhìn đứa cháu vốn bất cần đời giờ đây cũng biến sắc với những cái tin vừa nghe được.
- Là ai ạ?
- Là con gái của kẻ năm xưa đã âm mưu hãm hại ta và cha cháu. Nó tiếp cận cháu để trả thù ta đó. Bây giờ đi nhanh khỏi đây ngay.
- Không đúng.- Quân Anh quắc mắt- Tôi tiếp cận các anh không phải để trả thù gì cả. Chuyện ngày hôm nay là hậu quả tất yếu của những gì ông gây ra thôi. Những vụ giết người đẫm máu, những vụ buôn bán ma túy, những nhà chứa mại dâm và cả buôn bán tàng trữ vũ khí cấm. Ngày hôm nay ông phải trả giá là đúng, không thể đổ lỗi cho ai được. Còn nếu như ngày trước cha tôi có ý định tố giác các người thì người làm con gái như tôi cũng phải tự hào vì ông ấy đã tìm ra con đường sáng cho bản thân.
- Miệng lưỡi giảo hoạt lắm. Xử lý nó đi…
Một họng súng lạnh lùng của Ngô Minh kề sát thái dương Quân Anh, tình thế như mành treo chỉ. Một tiếng vỗ cánh lớn ở ngoài cửa hang, một cánh chim chao qua đám dây leo lòa xòa ngoài cửa và bay vút lên. Cả đám ngoảnh ra, rồi Ngô Minh lại nghe tiếng giục:
- Còn đợi gì nữa mà không giết nó đi.
- Không…- Cả Trọng, Hải và Hiếu cùng hét lên và xông đến gạt tay Ngô Minh ra rồi ngồi chắn trước Quân Anh.
- Kéo chúng nó ra…- Vương Nhất Khang lạnh lùng ra lệnh.
- Không, ông không được giết cô ấy.- Trọng hét lên trong khi Hiếu lần tìm mở dây trói cho cô.
- Ông có nhẫn tâm làm tổn thương đến cháu ông không? Một trong