Ta không tha cho những kẻ phản bội ta… Chúng đều đáng chết hết.
- Đồ độc ác…- Hiếu hét lên định chồm tới ông ta nhưng họng súng đen ngòm đã buộc cậu phải lùi lại.
- Cuộc sống vốn tàn nhẫn như thế, có trách thì trách chúng cả gan dám phản bội ta.
- Ông một mực nói rằng họ phản bội ông, nhưng đó chỉ là những lời rèm pha cố tình đánh vào sự đa nghi và tàn ác của ông. Sự thực thế nào tôi nghĩ chính ông cũng biết, nhưng ông không dám thừa nhận là ông sai. Chính vì vậy mà ông quyết định bù đắp cho họ bằng cách sắp xếp cho con trai họ vào những gia đình tốt nhất. Đây phải chăng là mục đích thứ hai của ông sau khi đưa họ ra khỏi trại trẻ mồ côi.
- Mày có hối hận là mày đã biết quá nhiều không?
- Không hề… Ông nghĩ rằng sau ngày hôm nay ông còn nhận được sự tôn trọng của ba người này nữa sao?
Đúng lúc đó, một tên hớt hải chạy vào nói không ra hơi:
- Ông chủ, công an… nhiều lắm… đang vây kín chỗ này rồi… làm sao đây…?
- Làm sao bọn nó có thể lần ra chỗ này được?- Vương Nhất Khang quắc mắt.
- Là nó…- Ngô Minh chỉ vào Quân Anh- Chúng ta đã quên mất là nó đi cùng một con chó săn lớn. Khi nó bị đưa đi, trong ngôi miếu không có con chó.
- Mày… Đưa nó ra. Nếu bọn cảnh sát manh động, bắn chết nó tại chỗ.
- Bắt luôn cả ba thằng này cho tao…- Ngô Minh cười gằn.
- Không được đụng vào chúng… Để chúng đi, cảnh sát không làm hại chúng đâu.
- Ông hết thời ở đây rồi…- Ngô Minh đổi giọng, quay người bắn vào ông chủ của mình rồi cướp lấy súng.
- Ông…- Trọng hét lên lao đến nhưng đã bị một gã to con dùng dao dí vào người.
Thốt lên ngỡ ngàng, Vương Nhất Khang ôm vết thương gục xuống, đôi mắt mở to trân trối:
- Cả cuộc đời ta… ta sống ngần ấy năm để đến bây giờ… đến bây giờ ta mới thực sự biết ai là quân phản phúc…
- Hừ…- Ngô Minh hất đầu bảo đàn em trói ba người lại.- Ông đã quá hiền nên mới để chúng sống đến ngày hôm nay. Có hậu quả này thì cũng là do ông cả mà thôi.
- Mày… chính mày… chính mày đã nghi kị và xúc xiểm để tao ra lệnh hại hai đứa nó, đến nỗi chính con gái và con rể tao cũng phải chết…
- Đã quá muộn rồi… Ông nghĩ bốn hổ có thể chung một núi sao. Không loại trừ họ thì làm sao tôi có được vị trí này…
Ngô Minh túm lấy người Quân Anh, rồi bỏ mặc Vương Nhất Khang lăn lộn với vết thương trên bụng, hắn đẩy các con tin ra ngoài. Đứng ngoài cửa hang, hắn hét lên:
- Chúng mày nghe đây, ở đây tao có 4 con tin, nếu ai