Sau khi chôn cất người đồng đội xấu số thứ tư, Commet hạ lệnh dựng lều, còn các thành viên G6 sẽ ở nguyên vị trí, cho đến khi cuộc họp kết thúc.
-Được rồi, cô có thể bắt đầu, Rose.- Commet hướng về phía Rose lên tiếng.
Rose đợi mọi người ngồi xuống mới bắt đầu nói:
-Trước đây tại Asel, chúng ta đã được học một chút về các thế lực quân sự huyền thoại. Mọi người nhớ Aspire chứ?
-Tất nhiên, đây là lực lượng bí mật nhất của phe Phát xít trong thế chiến thứ hai.- Snowy đáp ngay.
-Đúng, chính là bọn họ. Có rất ít bằng chứng xác thực về sự tồn tại của lực lượng này.- Rose gật đầu- Nhưng nó vẫn tồn tại, đó là điều chắc chắn. Theo người ta phỏng đoán Aspire bao gồm ba đội, luôn tham gia các hành động ám sát mang tính chất tuyệt mật. Aspire 01 nằm vùng tại Nga. Aspire 02 nằm vùng tại Pháp. Aspire 03 ở Trung Quốc. Nhưng theo một số thông tin khác, còn tồn tại một lực lượng khác là Aspire 04. Đây là loại thông tin cơ mật tuyệt đối, chỉ có Hít-le và vài lãnh đạo cao cấp của phe Phát xít biết được thông tin này. Tất cả những người đó tổng cộng không quá năm người, và không ai để lại bất cứ thông tin gì về điều đó cả. Nên không ai tin Aspire 04 tồn tại.
-Nhưng tại sao cô lại nhắc chuyện này?- Commet sốt ruột hỏi.
-Để tôi nói hết đã. Theo suy đoán của một số nhân viên CIA, Aspire 04 là lực lượng bao gồm hơn 50 nhà khoa học nổi tiếng nhất thời đó. Lĩnh vực của họ là công nghệ Hóa- sinh, chế tạo tàu ngầm và nghiên cứu vũ khí hạt nhân.
-A…-Shin đột ngột la lên, vẻ mặt vô cùng kích động- Em hiểu rồi…
-Cuối cùng là chuyện gì?- Commet cau mày.
-Hòn đảo này chẳng lẽ chính là nơi ở của hơn 50 thành viên của Aspire 04 khi đó?- Shin run rẩy hỏi, vẻ mặt cậu ngập tràn sự kích động.
Câu hỏi rất nhỏ nhưng với những người còn lại, nó không khác gì tiếng sét bên tai.
-Cô chắc chứ, Rose?- Commet cũng bàng hoàng hỏi lại.
-Đúng là như thế. Hệ sinh thái ở đây toàn là biến dị. Chắc chắn do ảnh hưởng của hóa chất và tia phóng xạ.- Shin giải thích.
-Cô chắc chứ?- Commet hướng Rose hỏi lại.
-Tôi đã đọc được một dòng chữ khắc trên thân cây trong khi di chuyển tới đây. “Aspire 04. Leon Carter. 1942.” – Rose gật đầu- Thế nên mọi người phải hiểu chúng ta đang ở trong hiểm họa gì. Hơn 70 năm rồi, nhưng tôi e nồng độ phóng xạ ở đây chỉ giảm đi chứ không thể mất hoàn toàn. Nước dưới hồ kia chưa chắc chúng ta có thể dùng, nhất là khi nó là một hồ kín, rất khó hòa tan hết nồng độ hóa chất.
Vẻ mặt ai nấy lúc này đều trầm trọng sau lời nhắc nhở của Rose. Nói theo một cách khác, mọi người như đang ở trong một cái lồng đầy chất độc xung quanh.
-Trước tiên không thể nói ra, tránh mọi người hoang mang.- Commet quyết định- Hai ngày nay đã có quá nhiều chuyện rồi. Snowy, cô tính toán chừng nào bão tới gần?
-Gió đang mạnh lên rất nhanh, chỉ chừng trưa mai là nơi này sẽ bị ảnh hưởng. Tiếng sóng biển cho thấy biển đang động rất lớn.
-Nếu ở ngoài thế này, con dã thú kia một lần nữa tập kích, chỉ em khó giải quyết.- KyO nhắc nhở.- Khi nó bắt người của ta đi, một tiếng động cũng không có. Mặc dù nó to xác, nhưng không thể phủ nhận sự nhanh nhẹn đáng sợ của nó.
-Chúng ta hiện tại chỉ có thể làm như thế này mà thôi.- Commet lắc đầu.
Đúng lúc đó có tiếng kêu thất thanh của Yi, trong thanh âm lại có chút vui mừng lẫn kinh ngạc. Chỉ thấy Yi đang đứng cạnh tảng đá lớn nhất. Ở góc tiếp xúc giữa tảng đá và chân núi vốn đầy cỏ rậm rạp và dây leo phủ lòa xòa, lúc này hé ra một cái lỗ. Đám dây leo đã bị vạch sang một bên. Từ bên trong, đột nhiên Tiểu Phong ló đầu ra rồi từ từ theo cái lỗ kia chui ra ngoài.
-Oa, trong đó to lắm, nhưng tối quá em không thấy gì cả.
-Sao?- Rose kinh ngạc, rồi như hiểu ra, cô hỏi lại- Em nói trong đó rất lớn sao? Là một cái động ư?
-Động?- Tiểu Phong ngơ ngác không hiểu.- Em đi vào một chút nhưng tối quá nên em sợ không dám đi tiếp.
-Để tôi vào xem.- KyO nói và bước về phía cái lỗ nhỏ vừa được Tiểu Phong vạch ra. Hơi khó khăn một chút, nhưng cuối cùng anh cũng lách được người vào.
-Cẩn thận.- Rose khẽ nhắc.
Ánh đèn pin từ đồng hồ trên tay anh loang loáng rồi tắt hẳn. Chừng 10 phút sau anh mới trở ra, vui mừng nói:
-Một cái động rất lớn, sâu chừng 20 mét, cửa động không cao nhưng bên trong lại rất rộng.
-Vậy là có thể an tâm một chút về chỗ ở ọi người rồi.- Commet thở phào.
Rồi anh ra hiệu ọi người làn lượt từng người di chuyển vào bên trong, đám dây leo phủ ngoài tạm thời vẫn không bị cắt đi. Mọi người cần thời gian để nghỉ ngơi trước khi tiếp tục giai đoạn tiếp theo.
Cái động tự nhiên này không có ngách sâu, rộng chừng hơn 10 mét, vòm cao đến gần 10 mét, nhũ đá đâm xuống tua tủa. nền động sạch sẽ, bằng phẳng và tương đối khô ráo.
Commet như trút được gánh nặng bèn nằm ngay ra nền động mà thở. Cảm giác chiến thắng sau mỗi lần làm nhiệm vụ cũng không bằng lúc này, khi mà tính mạng của hơn chục con người do bản thân anh ít nhiều quyết định.
-Em nghỉ ngơi sớm đi.- KyO nói với Rose, hiển nhiên anh đã được Shin kể lại chuyện lúc trước.
-Em không sao. Chúng ta