Bachira nhìn hai người họ dần khuất bóng trong màn đêm, cậu ta ngậm cục tức mà mãi chẳng phun được liền hậm hực đi về.
Isagi hứa với Bachira rồi.
Cậu đã hứa là sẽ quay lại bên cạnh cậu ta.
Nghĩ tới đó, Bachira có chút vui vẻ.
Đến lúc Isagi quay lại chắc chắn cậu ta sẽ không cho cậu rời xa mình nửa bước!!
Về phía Isagi, cậu cùng Rin đi cùng nhau về nhà. Cả quãng đường, Rin chả nói lời nào với Isagi mà chỉ nhìn cậu chăm chăm, khiến Isagi không khỏi ngại ngùng.
"Nè, Rin. Cậu muốn gì với tôi hả?" Isagi đành lên tiếng phá tan bầu không khí ngại ngùng này.
Cậu ta gật đầu rồi lại lắc đầu.
Isagi mím môi, cậu có chút buồn cười trước hành động của Rin.
Cậu ta bỗng đỏ mặt, cánh tay không bị thương của Rin từ trong túi quần lấy ra một viên kẹo nho nhỏ. Cậu ta đưa nó đến trước mặt Isagi rồi lắp bắp nói.
"D-đừng giận nữa, tui không cố ý nói đâu.Chỉ là..chỉ là.."
7
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến đây, đầu óc Rin trống rỗng. Cậu ta cúi đầu im lặng mà chờ đợi phản ứng từ Isagi.
Từ hôm cậu bỏ đi đến tận bây giờ, Rin vẫn luôn nghĩ rằng có lẽ là do cậu ta nói lời quá đáng nên Isagi mới tức giận mà bỏ đi.
Cậu nhìn hành động của Rin, Isagi từ ngạc nhiên cho tới hạnh phúc rồi lại bối rối.
Rất lâu rồi mới có người bạn quan tâm tới cảm xúc cậu như vậy.
Isagi mỉm cười rồi nhận viên kẹo từ tay của Rin.
Dù vui nhưng cậu làm sao mà ăn viên kẹo này được...
"Tôi không có giận cậu đâu. Chỉ là hôm đó tôi đi dạo rồi vô tình gặp cậu ấy thôi."
Đúng vậy, Rin dễ thương như này mà. Sao cậu nỡ giận được.
Cậu ta nghe được câu trả lời của Isagi thì có chút mừng rỡ nhưng không dám thể hiện ra mà chỉ khẽ hỏi.
"Thật sao?"
"Tất nhiên rồi. Giờ thì về nhà thôi, chúng ta còn phải sát trùng vết thương nữa." Isagi mỉm cười đáp lại.
Khi về đến nhà. Isagi vẫn lịch sự xin phép ba mẹ cậu ta như lần trước, Rin vẫn theo thói quen mà đi tắm nhưng lần này cậu ta bỏ lại cho cậu một câu.
"Căn phòng đầu tiên ở trên cầu thang."
Đây là ngầm cho cậu vào phòng đấy à?
Có được sự cho phép của Rin, Isagi bước lên từng bậc thang rồi đi đến căn phòng cậu ta đã nói.
So với vẻ ấm cúng ở phòng Bachira thì phòng của Rin lại có vẻ giản dị. Ngay bên cạnh giường là vô số chiếc cúp và huy chương mà Isagi nghĩ rằng là của Sae.
Isagi theo thói quen ngồi dưới sàn quan sát xung quanh.
Cạch.
Rin bước vào trong với bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Cậu thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cậu ta có mặc quần áo.
1
Rin tiến lại ngồi bên cạnh cậu rồi lại dở thói nhìn cậu chăm chăm.
Isagi cười gượng rồi nói.
"Nè, tôi vào phòng này như vậy anh trai cậu biết thì sao?"
Rin trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói.
"Chắc không sao, anh ấy còn ở Tây Ban Nha khá lâu mới về.."
Cậu ta dứt lời thì lại nhìn chằm chằm Isagi. Cậu ngại ngùng quay mặt chỗ khác nhằm tránh ánh mắt Rin.
Sau khi Rin tắm xong,cậu ta nghĩ tới Isagi đang đợi mình trong phòng. Suy đi nghĩ lại liền lấy bộ quần áo mà Rin cảm thấy ổn và gọn gàng nhất để mặc vào. Cậu ta khá mong đợi cậu sẽ khen mình hay chút ít là nhìn Rin với ánh mắt ngại ngùng.
Nhưng khi Isagi nhìn thấy cậu ta, cậu không những chẳng nói lời nào mà còn thở phào một cách kì lạ khiến Rin không khỏi thất vọng. Vì thế mà cậu ta vô thức nhìn Isagi mãi.
Còn Isagi thì lại vô cùng bối rối khi Rin cứ nhìn mãi. Không khí dần chìm vào im lặng thì Rin bỗng cất tiếng.
"Isagi, cậu thấy hôm nay tui như thế nào?" Ánh mắt cậu ta không tự chủ mà dán chặt vào người cậu.
"Hả?" Isagi ngơ ngác nhìn Rin,