Isagi nhìn Chigiri dần khuất bóng ở phía xa rồi tự hỏi.
Gấp gáp đến thế nhưng sao anh ta lại không chạy thật nhanh cho kịp thời gian mà lại còn đi tản bộ?
Không lẽ khi nãy ông chú kia làm chân Chigiri bị thương sao?
Thấy suy nghĩ của mình có vẻ hợp lý, Isagi lắc đầu tặc lưỡi.
Cái người này toàn chịu đựng một mình!
Cậu chầm chậm đứng dậy rồi cất bước về một hướng vô định.
Isagi vừa đi vừa nghĩ về những chuyện đã xảy ra với mình.
Từ giả thuyết của Chigiri về ông chú kia cho đến những người có thể nhìn thấy và chạm vào cậu.
Rốt cuộc là do đâu mà họ lại có khả năng đó?
Isagi cậu có thật sự chết hay chưa?
Và vết thương trên tay Isagi vẫn là một bí ẩn.
Có lẽ hôm nay cậu phải về thăm nhà rồi.
Và cả trường học nữa.
Nghĩ rồi Isagi chuyển hướng đi về phía nơi Bachira đang ở đó.
Chắc có lẽ giờ này cậu ta lại đang ngủ gật trên lớp rồi.
Chẳng mấy chốc, cậu đã đứng trước cổng trường học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Isagi không vội vào trong, cậu đi vòng quanh ngôi trường ngắm nhìn xung quanh.
Isagi cố giữ cho bản thân mình không nghĩ ngợi lung tung.
Đi đến trước hàng rào sờn cũ, cậu dùng tay chạm vào nó.
Thật tồi tệ khi từng góc khuất trong khuôn viên trường này, Isagi đều đã đi qua, thậm chí là vô số lần.
Và chính cái hàng rào này lại là mở đầu và kết thúc cho cơn ác mộng của cậu.
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng dần dâng lên, khi nó sắp thao túng trái tim Isagi thì cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Isagiiii."
Isagi nén những cảm xúc tiêu cực xuống đáy lòng, từ từ quay sang hướng giọng nói phát ra.
"Bachir-hự"
Chưa kịp nói hết cậu,Bachira đã lao đến ôm chầm lấy cậu. Isagi mất đà mà ngã xuống.
Cậu ta cười vui vẻ, đầu dụi dụi vào cổ cậu.
"Tớ nhớ cậu lắm đó, cậu đã đi đâu mấy ngày nay vậy,Isagi?"
Isagi khó hiểu nhíu mày, cậu thản nhiên nói.
"Hả? Tối hôm qua tớ chỉ mới rời nhà cậu vào 11h đêm qua thôi mà?"
Isagi vừa dứt lời, Bachira liền chớp chớp mắt rồi nói.
"Cậu đã biến mất gần một tuần rồi mà,cậu nói gì vậy Isagi? Tớ đã cùng Rin tìm cậu lâu lắm đó."
Cậu nghe xong thì có chút ngạc nhiên.
Rin mà cũng để ý đến việc cậu mất tích sao?
Nhưng Isagi cũng đã rời đi mà chẳng nói tiếng nào với cậu ta.
Nghĩ lại cũng có lỗi với Rin và Bachira thật.
Isagi đưa tay xoa đầu Bachira rồi cười ha ha nói.
"Tớ xin lỗi nhé, tớ có chút việc."
Chuyện cậu bị quái vật rượt đuổi và hôn mê trong chiếc bốt điện thoại tận cả mấy ngày thì Isagi sẽ tìm hiểu sau.
Cậu ta nhắm mắt thỏa mãn mà hưởng thụ cái xoa đầu của cậu.
"Nè cái cậu Bachira kia thật sự là bị điên à..?" Một giọng nữ cất lên e ngại nói.
"Chả biết, tự nhiên lại ra đây rồi vô duyên vô cớ té sầm xuống." Ai đó lên tiếng bằng chất giọng cười cợt.
Isagi ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ khi nào mọi người đã xoay quanh cậu và Bachira.
Và trong số đó.
Có người mà Isagi quen.
Thậm chí là biết rõ.
Cậu mở to mắt, cả người cứng đờ không cử động nổi.
Những ký ức lại tràn về.
Mùi máu tanh tưởi trộn lẫn với vôi ngập trong khoan miệng Isagi.
Nước mắt cậu vô thức rơi ra.
Raichi Jingo.
6
Hắn ta cũng ở đó.
Isagi thấy mái tóc vàng của Raichi lấp ló trong vô số người vây quanh cậu, có cả nam lẫn nữ.
Thấy hắn ta nhìn vào đây rồi thờ ơ quay đầu đi mất.
Isagi cắn chặt lấy môi, tay cậu bấu mạnh xuống nền đất.
Bachira hết nhìn đám người kia rồi nhìn Isagi, ngỡ ngàng khi thấy từng giọt nước mắt lăn dài trên má cậu.
Không lẽ Isagi không thích đám người kia ư?
Nghĩ rồi cậu ta ngồi bật dậy, giang hai tay ra, lấy thân mình mà che chắn ánh nhìn cho Isagi.
Đám người vây quanh tiếp tục xì xào.
Họ thầm thì những câu từ về Bachira chẳng dễ nghe một chút xíu nào.
Thật may khi Isagi chẳng phải là đối tượng mà họ buông những lời cay nghiệt đó.
Những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má cậu. Isagi đờ người, đôi mắt cậu trống rỗng.
Bachira khẽ cười, quệt nhẹ nước mắt của cậu rồi đưa lưỡi liếm lấy bàn tay của cậu ta.
Đối với Bachira cậu ta, thứ gì trên cơ