Chigiri ngồi trên giường, dựa lưng vào gối, một tay cầm miếng táo đã đưa gọt sẵn đưa vào miệng một tay nhẹ nhàng lật từng trang sách. Vị chua chua ngòn ngọt của táo tràn ngập khoang miệng khiến anh ta vô cùng thoải mái.
Khi Chigiri đọc đến hồi cao trào thì bỗng tiếng mở cửa vang lên khiến anh ta phải ngưng lại mà đưa mắt nhìn sang cửa.
Người bước vào là cô y tá cùng với bìa theo dõi sức khỏe trên tay. Cô cất tiếng hỏi.
"Chào Chigiri, cháu đã thấy khỏe hơn chưa? Có chỗ nào khó chịu không?"
Chigiri gập cuốn sách trên tay lại rồi đặt nó lên bàn, anh ta cử động nhịp nhàng cánh tay trái đã được băng bó cẩn thận của mình rồi nói.
"Không ạ, cháu thấy có vẻ ổn rồi."
Cô y tá nghe vậy thì mỉm cười rồi tiến tới thay băng gạc trên vai và đầu cho Chigiri sau đó liền rời đi.
Trước khi đi, cô để lại một số băng cá nhân rồi dặn dò anh ta nhớ sát trùng cho các vết thương bị thủy tinh rơi trúng.
Chigiri ngoan ngoãn gật đầu rồi đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ sau tấm rèm màu trắng tinh.
Anh ta ngồi đó mắt chăm chăm nhìn về cửa kính phản chiếu bầu trời tối đen cùng vầng trăng sáng lấp ló sau bức màn.
Một lúc lâu sau tấm rèm cửa khẽ lay động rồi bị vén hẳn lên để lộ bóng dáng mờ ảo của một chàng trai có mái tóc đen với nụ cười tươi trên môi phía sau khung cửa kính.
Chigiri liền trượt dài xuống giường rồi che mềnh kín mặt như thể đang ngủ.
"Chigiri?"
Anh ta kéo mềnh xuống ngang thắt lưng rồi đưa tay phải dụi dụi mắt. Với chất giọng của một người vừa thức giấc giữa cơn mộng, Chigiri nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Isagi, cậu đến rồi à? Tôi có chút mệt nên ngủ quên mất."
Isagi chớp chớp mắt rồi gãi má, cậu cố rướn người qua chiếc cửa sổ chật hẹp rồi leo hẳn vào trong căn phòng bệnh.
"Tôi xin lỗi khi lại làm phiền cậu giờ này nhé..chỉ là tôi muốn biết tình trạng của cậu đã tốt hơn chưa.." Isagi bước đến bên giường rồi ngồi phịch xuống, cậu nói với chất giọng hối lỗi.
Anh ta đột nhiên đưa tay ôm lấy một bên vai khiến Isagi hối hoảng, Chigiri nhẹ nhàng nói.
"Cũng đỡ hơn rồi..cảm ơn cậu đã quan tâm, nếu cậu bận thì mau đi đi."
4
Cậu mấy máy môi rồi lo lắng nói.
"Không được, tôi không có bận. Theo tôi thấy thì cậu không khỏe lắm đâu. Cậu có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Anh ta đưa tay che miệng rồi ho khù khụ, hai bên má Chigiri đỏ lên, anh ta nhỏ giọng nói.
1
"Vai trái bị thương khiến cánh tay không cử động được..ừm..vì thế có chút bất tiện.."
Dứt lời Chigiri đưa mắt liếc sang đám băng gạc và thuốc bôi trên bàn.
Isagi ngay lập tức nói với đôi mắt mong chờ.
"Vậy để tôi giúp!"
Anh ta ra vẻ lưỡng lự một chút rồi ngại ngùng gật đầu. Nhận được sự cho phép từ Chigiri, cậu nhanh chóng đưa tay với lấy các loại đồ sát khuẩn trên bàn rồi bày ra tư thế sẵn sàng sau đó Isagi cười tươi nói.
"Phiền cậu cởi áo ra nhé."
Anh ta ngay lập tức làm theo, bàn tay thon dài của Chigiri sờ từng nút một rồi gỡ chúng ra, anh ta kéo áo xuống để lộ cơ thể trần trụi.
Khi nhìn thấy được cơ thể săn chắc của Chigiri, Isagi liền mở to mắt ngưỡng mộ. Cậu vô thức nói.
"Chigiri, cơ thể cậu đẹp quá đó."
Anh ta đỏ mặt ngại ngùng quay đầu sang hướng khác, Isagi nhận ra mình vừa lỡ lời thì đưa tay lên che miệng. Cậu gãi đầu bối rối rồi bắt tay vào việc sát khuẩn vết thương.
Chigiri ngồi im ngắm nhìn Isagi nghiêm túc bôi thuốc cho mình rồi dùng chiếc băng gạc nho nhỏ dán lên vết thương mà trong lòng nở một vườn hoa.
Anh ta cũng vô cùng bất đắc dĩ mới diễn vở kịch người bệnh ốm yếu này, chỉ là từ sau hôm đó tâm trí Chigiri chỉ toàn bóng hình người kia, anh ta mất ngủ từng đêm vì thứ cảm xúc xao xuyến trong lòng.
3
Mặc dù đêm nào cậu cũng đến thăm rồi lo lắng hỏi han sau đó kể chuyện cho Chigiri nghe về tình hình bên ngoài với nụ cười tươi trên môi, nhưng khi anh ta chìm vào giấc ngủ Isagi lại vội đi mất và lại trở về vào tối hôm sau. Sau nhiều lần như vậy, nỗi hụt hẫng chiếm lấy trái tim Chigiri càng thêm nhớ nhung.
Không biết từ khi nào, ánh mắt của anh ta nhìn cậu lại muôn