Nanase chầm chậm xoay người lại, mặt đối mặt với cô bạn của mình. Cậu ta mang nỗi hoang mang tột độ, nhíu mày hỏi lại.
"Cậu đang nói gì vậy?"
"Đừng có diễn trò với tôi, mau nói xem rốt cuộc cậu đang toan tính điều gì?"
Nanase cố gắng vắt óc suy nghĩ xem bản thân đang có âm mưu gì.
Tôi á? Tôi đang tìm cách làm sao để ở bên cạnh Isagi mọi lúc mọi nơi.
2
Tất nhiên ý nghĩ được Nanase nuốt vào bụng chẳng thể nói ra, cậu ta chỉ thành thật đáp lại.
"Tôi không có."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rồi cúi đầu tiếp tục quét đám bụi bẩn trên sàn.
Dù không nhìn nhưng Nanase vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo của cô bạn lớp trưởng ghim chằm chằm vào mình. Cô ta mấp máy môi, khẽ rũ mắt rồi nói.
"Thế à? Vậy là do tôi nhạy cảm và đa nghi quá rồi."
Nanase ngẩng đầu lên một chút, quan ngại nhìn cô ta.
Nghe chất giọng cũng đủ biết, cô bạn lớp trưởng vẫn chất chứa đầy nghi ngờ trong lòng.
Không để cho cậu ta đợi lâu, người đối diện đứng thẳng người nghiêm chỉnh, dùng tay đẩy kính rồi nói tiếp.
"Tôi vì quá đa nghi mà nghĩ rằng ngay từ đầu cậu đã vô cùng quái lạ khi nhắc đến trò chơi cầu cơ, đó là lỗi của tôi. Chấp nhận tham gia vì ánh mắt hào hứng như thể sắp chạm đến được ước mơ của cậu, tôi không trách ai là tôi tự làm tự chịu. Cứ có cảm giác suốt buổi chơi cầu cơ, cậu không hề chú tâm một chút nào cứ nhìn chăm chăm về phía vô định như thể có ai ở đó...cũng là lỗi của tôi."
Đến đây, cô ta ngưng lại hít vào một hơi rồi thở ra. Sau đó hạ giọng xuống, cả người tỏ ra khí chất uy hiếp mạnh mẽ.
"Nhưng mất tập trung vào khoảng thời gian nguy cấp chính là lỗi của cậu. Và..cậu có biết ngay từ đầu, ánh mắt của cậu đã bán đứng mình chính bản thân mình không?"
Nanase nghẹn đắng cổ họng, cậu ta nuốt nước bọt, tim đập nhanh như thể muốn rơi ra khỏi miệng.
Cô bạn lớp trưởng thế mà lại nói đúng hết.
Không được Nanase, mày phải bảo vệ sự tồn tại của Isagi đến cùng.
Nếu không
Nếu không có thể chính bản thân mày là người giết chết cậu.
Nanase hít thở thật sâu rồi thở ra trong ánh mắt nhẹ nhõm của cô bạn mình, cậu ta gác cây chổi trên tay mình bên cạnh bàn rồi cố gắng cứu vãn tình thế mà chẳng để ý đến việc mình đã rối đến mức bắn giọng địa phương.
"Được rùi..thiệt ra tui tham gia với ý định muốn hỏi những người bên dưới mẹo để có thể giỏi bóng đá và trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, bởi chăm chỉ thui là hông đủ. Còn việc tui cứ liên tục nhìn đi chỗ khác..ừm..là do tui sợ quá mà"
Nanase cố gắng giấu ánh mắt bàng hoàng của mình bằng cách cúi đầu và gượng cười, vào khoảng khắc cậu ta nghĩ rằng mình đã làm tốt thì người trước mặt thở dài.
"Cứ cho là cậu đang thành thật nói ra mong muốn của cậu đi. Nhưng..cậu sẽ giải thích như thế nào về câu "hùi hụp quá đi" cùng với gương mặt hứng khởi và bây giờ cậu lại bảo rằng là vì mình quá sợ?"
Cô chầm chậm bước về phía trước đến khi cả hai chỉ còn cách vài ba bước chân, cô mới nghiến răng rồi nói ra điều khiến mình thức trắng cả đêm.
"Nanase, đừng xem tôi là con ngu. Người đã bế cậu về vào đêm qua chính là Yoichi đúng không?"
Nanase kinh ngạc trợn tròn mắt, cậu ta không tự chủ mà bước lên phía trước.
"Cậu đã quay lại..??"
"Trả lời tôi đi, con quỷ đã xuất hiện từ khoảng khắc con cơ ghép thành chữ "nữ" đúng không?" Cô nhẹ nhàng hỏi, chầm chậm nâng kính mình lên nhưng không ngờ được cả cơ thể run run mất kiểm soát đang bán đứng mình.
Từ lúc sinh ra đến bây