Đông chí, tuyết rơi không tiếng động.
Tiểu hoàng đế oa trong cái chăn dày trên giường, hoạt động gì cũng không tham gia, bởi vì hắn phát sốt .
Tiểu hoàng đế hai má đỏ rực, đáng thương hề hề: “Tiểu thúc, ta khó chịu.”
Vương gia ngồi ở bên giường, lấy chén thuốc trong tay Phùng công công: “Đứng lên, uống thuốc là tốt rồi.”
Tiểu hoàng đế nhíu mày than thở: “Tiểu thúc, ta đã mười một tuổi rồi, không cần nói những lời này gạt ta.”
Vương gia giật nhẹ khóe miệng: “Vậy ngươi không cần uống, sốt đến choáng váng đi.”
Tiểu hoàng đế đô miệng, ánh mắt kháng nghị: “…”
Vương gia quát lớn: “Không được làm nũng!”
Tiểu hoàng đế ủy khuất: “Ta không có…”
Vương gia nghiêm mắt mà nhìn: “…”
Tiểu hoàng đế ánh mắt đáng thương: “Tiểu thúc ngươi thật sự đối với ta càng ngày càng nghiêm khắc, ngay cả khi ta bị bệnh cũng như vậy…”
Vương gia không kiên nhẫn: “Ngươi cũng nói ngươi đã mười một tuổi, uống thuốc còn muốn người hống sao? !”
Tiểu hoàng đế ánh mắt đáng thương: “Vậy ta không lớn lên cũng được…”
Trong nội tâm Vương gia không biết sao lại có một loại phiền muộn, trên mặt vẫn lạnh như băng: “Đây không phải do ngươi, tất cả mọi người đều chờ mong ngươi lớn lên, ngươi nói không lớn là không lớn sao? Uống nhanh!”
Tiểu hoàng đế liếc nhìn chén thuốc một cái, ngẩng đầu: “Vậy tiểu thúc có hy vọng ta lớn lên không?”
Vương gia không kiên nhẫn trừng mắt: “Vô nghĩa!”
Tiểu hoàng đế mím môi, vô cùng chân thành nhìn hoàng thúc: “Được rồi… Ta đây sẽ nhanh lớn lên, như vậy tiểu thúc cũng không cần cả ngày mệt nhọc như vậy.”
Vương gia nhất thời không biết trong lòng là tư vị gì, chỉ phải miễn cưỡng quát lớn: “Đừng dong dài! Uống thuốc nhanh!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu hoàng đế bỗng nhiên trở nên điềm đạm đáng yêu, trong mắt đầy cầu xin: “Tiểu thúc, ngươi uy ta uống được không?”
Vương gia chọn mi: “Lại sao nữa?”
Tiểu hoàng đế: “Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy, ta sau này sẽ càng ngày càng lớn, tiểu thúc sẽ không bao giờ … uy ta uống thuốc nữa…”
Trên gương mặt lạnh lùnh của Vương gia hiện lên một mạt cười khẽ, nhưng thấy ánh mắt vô cùng mong chờ của tiểu hài tử liền không thể nói nói ra mấy câu quát mắng trong lòng. Mắt thấy tiểu hài tử càng ngày càng lớn, có