Đầu xuân, Ngự hoa viên, đình nghỉ mát.
Tiểu hoàng đế lắp bắp, ánh mắt phức tạp: “Tiểu thúc, nghe nói ngươi muốn thú thiên kim của Tống Thừa Trung làm vợ?”
Vương gia nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, buông quyển sách trên tay, nâng mắt: “Nghe ai nói”
Tiểu hoàng đế hé miệng: “Điều này không quan trọng.”
Vương gia cũng không sinh khí, như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu: “Nếu đã nghe được, cũng không ngại nói cho ngươi biết, ta quả thật có ý này.”
Tiểu hoàng đế bỗng nhiên trở nên kích động, phảng phất có hàng vạn hàng nghìn cảm xúc phun trào, nhưng cũng cực lực khắc chế: “Vì sao? !”
Vương gia cười khẽ: “Vì sao gì chứ? Ta đã đến tuổi thành gia, đơn giản vậy thôi.”
Tiểu hoàng đế nhíu mày, một bộ dạng như bị hung hăng phản bội, nhưng một câu phản bác cũng nói không được: “…”
Vương gia như cũ mặt mang tiếu ý: “Sao lại bày ra bộ dáng này? Tiểu thúc muốn thành thân ngươi không nên thay ta cao hứng sao? Hay là nói ngươi vừa nghĩ tới không ai cùng ngươi ngủ cho nên thực thương tâm?”
Tiểu hoàng đế nhíu mày không nói: “…”
Vương gia nghĩ chạm trúng tâm sự của tiểu hài tử, độ cong khóe miệng càng ngày càng sâu: “A Ngôn, ngươi đã sắp mười hai tưởi, không còn là tiểu hài tử , cũng nên ngủ một mình.”
Sau đó, Vương gia ngồi chờ tiểu hài tử bùng nổ mà khóc nháo. Dù sao cũng phải trải qua một cửa này, giống như mẫu thân bắt hài tử cai sữa vậy thôi. Hắn tự nhân hiểu biết tâm tính của tiểu hài tử, sau khi chờ tiểu hài tử bùng nổ phải dỗ dành từng bước như thế nào, phải làm ra bộ dáng như thế nào, phải lớn tiếng quát như thế nào —— hắn đều chuẩn bị tốt . Nhưng mà…
Tiểu hoàng đế nhíu mày, vẻ mặt chăm chú nhìn hoàng thúc: “Ta biết, ta đã trưởng thành, phải ngủ một mình.”
Vương gia kinh ngạc: “… Cứ như vậy?”
Tiểu hoàng đế nhíu mày: “Tiểu thúc muốn ta như thế nào?”
Vương gia không nói gì: “…”
Sau đó tiểu hoàng đế tựa như khôi phục lại thái độ bình thường, nhưng Vương gia luôn