Ban đêm, Đức Anh Cung.
Gió đêm thổi vào, dưới ánh nến, Vương gia một mình đứng ở tẩm cung của hắn khi còn bé lật xem tấu chương, tất tất tác tác, dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy một đoàn nhục cầu (quả cầu thịt) vận hoàng y đến gần mình.
Tiểu hoàng đế ngồi xổm bên chân hoàng thúc, đôi mắt trông mong hướng về phía trước xem: “Tiểu thúc, ta biết sai rồi.”
Vương gia tay cầm tấu chương, hai mắt không rời: “…”
Tiểu hoàng đế kéo kéo vạt áo hoàng thúc, đáng thương hề hề: “Tiểu thúc, ta thật sự biết sai rồi.”
Vương gia nhíu mày, như cũ nhìn tấu chương: “Ngốc một bên cho ta đi.”
Tiểu hoàng đế thanh âm ủy khuất: “Tiểu thúc, ngươi không cần tức giận.”
Vương gia rốt cục giương mắt, hừ lạnh: “Đừng cho là ta không biết ngươi đến làm gì!”
Tiểu hoàng đế run a run: “Tiểu thúc…”
Vương gia hừ lạnh: “Không có cửa đâu! Đêm qua có can đảm làm chuyện như vậy với ta, tối nay sẽ không phải ưỡn ngực nghiêm mặt để van cầu ta đi!”
Tiểu hoàng đế ủy khuất: “Tiểu thúc…”
Vương gia không kiên nhẫn: “Kêu la cái gì! Ta sẽ không cùng ngươi ngủ nữa! Nhanh trở về cung đi!”
Tiểu hoàng đế cố nén nước mắt sắp rơi xuống, đáng thương hề hề: “Tiểu thúc, ngươi hiểu lầm a, ta không phải đến van cầu ngươi cùng ta ngủ, ta… ta là tới giải thích.”
Vương gia nhíu mày: “Không cần ngươi giải thích, cút về ngủ cho ta!”
Tiểu hoàng đế mắt điếc tai ngơ, đánh bạo leo lên nhuyễn tháp, vươn đôi tay nhỏ bá mập mạp đấm lên lưng của hoàng thúc.
Tiểu nắm tay mềm mại từng chút từng chút đấm vào trên lưng, thật sự giống như cách cong ngứa a (cù lét a~).
Vương gia hừ lạnh: “Ngươi cho như vậy là hữu dụng?”
Tiểu hoàng đế thực sự nhận thức: