Ban đêm, trong mộng.
Tiêu Minh quỳ một gối xuống ở bên giường, khẽ gọi: “Hoàng huynh.”
Hoàng đế suy yếu trợn mắt, thanh âm trầm thấp: “Cửu đệ sao?”
Tiêu Minh thùy mắt: Đúng vậy.”
Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt: “Mới vừa rồi trẫm mơ thấy Ngũ đệ .”
Tiêu Minh có chút trố mắt, trầm mặc không nói: “…”
Hoàng đế mỏi mệt suy yếu: “Biết năm đó vì sao hắn lại bại không?”
Tiêu Minh không rõ dụng ý, cung kính đáp lại: “Thần đệ không biết.”
Hoàng đế vi loan khóe môi, đứt quãng: “Bởi vì hắn thích một Thái giám. . . Mẫu hậu hắn sớm mất nên hắn không được sủng. . . Chỉ có Thái giám kia ở bên người hầu hạ hắn. . . Từ nhỏ đối với hắn rất tốt. . . Hắn đem phần tình cảm này giấu thực kĩ. . . Kỳ thật trẫm đều biết…”
Tiêu Minh có chút kinh ngạc, như cũ im miệng không nói: “…”
Hoàng đế liễm cười: “Cho nên. . . Trước ngày kia, trẫm cho người bắt Thái giám kia rồi đưa uy hiếp Ngũ đệ… Hắn liền rối loạn… Khi đó ngươi còn nhỏ, cái gì cũng không biết đi?”
Tiêu Minh cung kính: “Đúng vậy, khi đó, thần đệ mười tuổi.”
Hoàng đế mỏi mệt: “Tiêu Ngôn hiện giờ chỉ có bảy tuổi. . . Sau này. . . hắn sẽ là chủ nhân của cung đình này. . . Ngươi thân cận hắn nhiều năm. . .đừng vì khuyết thiếu thân tình mà nháo ra một nghiệt duyên như Ngũ đệ. . . Làm đế vương, tuyệt đối không thể bị uy hiếp…”
Tiêu Minh cung kính: “Vâng.”
Cảnh trong mơ tràn ngập áp lực chấm dứt.
Vương gia đột nhiên trợn mắt, xoay người ngồi dậy: “…”
Tiểu hoàng đế thích ý: “Hô… Hô…”
Vương gia lắc lắc thân thể của tiểu hài tử: “A Ngôn! A Ngôn ngươi tỉnh tỉnh! Tỉnh