Vương gia dời mắt khỏi công văn, một chưởng đánh lên cái ót Tiểu hoàng đế: “Thất thần cái gì! Nét mực đều lệch hết rồi!”
Tiểu hoàng đế đáng thương hề hề ngẩng đầu: “Tiểu thúc, ta đói…”
Vương gia lạnh mặt: “Ngươi mới vừa dùng xong bữa tới chưa tới một canh giờ!”
Tiểu hoàng đế đáng thương hề hề: “Hôm nay luyện võ nhiều hơn một canh giờ…”
Vương gia chọn mi: “Cho nên…”
Tiểu hoàng đế mở miệng: “… Ta đói.”
Vương gia cười lạnh: “Ngươi tìm nhiều lí do hơn nữa cũng vô dụng, mau hoàn thành công khóa (buổi học) của ngươi!”
Cái miệng của Tiểu hoàng đế lợi hại hơn, nhỏ giọng than thở: “Không có tinh lực làm…”
Vương gia liếc mắt một cái: “Ngươi nói cái gì? !”
Tiểu hoàng đế cố lấy dũng khí, một bộ dáng đáng thương chịu đủ ức hiếp: “Ta nói —— trẫm không có tinh lực làm! Trẫm mệt chết đi! Trẫm rất đói bụng! Trẫm không còn đầu óc để suy nghĩ! Cánh tay của trẫm nâng không nổi ! Ô ô ô ô… Tiểu thúc ngươi khi dễ ta… Ngươi không cho A Ngôn ăn cơm… Ô ô ô…”
Vương gia tức giận, mặt lộ vẻ hung ác: “Khóc cái gì mà khóc! Ta không để ngươi cơm ăn sao! Rõ ràng là ngươi ăn uống giống như heo! Còn không biết xấu hổ mà trách ta? !”
Tiểu hoàng đế khóc đến thượng khí không tiếp hạ khí (thở không nổi): “Ô ô… Chỉ là… ta đói…”
Vương gia giận trừng: “Chịu đựng!”
Vương gia thái độ cường ngạnh, không thể cãi lại.
Tiểu hoàng đế đáng thương hề hề rốt cục nản lòng thoái chí, ý thức được muốn ăn cơm, chỉ dựa vào nước mắt là cầu không được.
Tiểu hoàng đế cuối cùng thu tiếng khóc, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Minh: “…”
Vương gia thân thủ thô lỗ lau đi nước mắt trên mặt tiểu hài tử: “Ôi! Cũng dám nhìn ta như vậy! Không phải là đói bụng sao! Nhẫn được lúc này thì tương lai mới không bị người khác khi dễ là giống heo! Ta đây là muốn tốt cho ngươi!”
Tiểu hoàng đế mặt không chút thay đổi nhỏ giọng than thở: “Ngươi là ghét bỏ ta.”
Vương gia chọn mi: “Cái gì?”
Tiểu hoàng đế đỏ mắt: “Ngươi là ghét bỏ ta! Ngươi chính là ghét bỏ ta! Ghét bỏ ta béo! Ghét bỏ ta giống heo! Cho nên ngươi không cho ta cơm