Không gian u ám, chiếc giường mềm mại.
Một cái thanh niên có diện mạo phong lưu tuấn mỹ áp trên người Vương gia, dán sát thân thể thon dài của đối phương vào người, chen vào giữa hai chân hắn, hai cánh tay hữu lực chế trụ thắt lưng cùng bả vai của Vương gia. Nhất thời không thể động đậy, khiến Vương gia một trận sợ hãi nan an.
Vương gia tức giận dâng trào: “Ngươi là ai! Dám mạo phạm bổn vương như vậy!”
Thanh niên nhếch môi mỉm cười: “Hoàng thúc, ngay cả trẫm ngươi cũng không nhận ra ?”
Vương gia kinh nghi bất định, lưu tâm nhìn kỹ gương mặt thanh niên, kinh hãi: “Hoàng, hoàng huynh? !”
Nụ cười của thanh niên trở nên lạnh lẽo: “Hoàng thúc, ngươi nhìn cho kỹ xem, trẫm là Tiêu Ngôn, Tiêu Ngôn từ nhỏ bị ngươi ghét bỏ vì giống heo a.”
Vương gia đầu óc hỗn loạn: “Tiêu, Tiêu Ngôn?”
Thanh niên cười: “Hoàng thúc, ngươi nhận ra trẫm a .”
Vương gia như trước đầu óc hỗn loạn: “Ngươi sao có thể là Tiêu Ngôn…”
Thanh niên nguy hiểm kề sát vào: “Trẫm sao lại không phải là cháu ngươi, lúc trước là ngươi buộc trẫm giảm béo trẫm mới có diện mạo như hôm nay, hiện giờ trẫm đẹp lên, ngươi lại không nhận ra trẫm sao?”
Vương gia sợ hãi nghiêng đầu: “Ta mặc kệ ngươi là ai… Ngươi, ngươi đừng đến gần đây!”
Thanh niên tinh tế lướt mũi trên sườn cổ Vương gia, nhẹ giọng nói: “Thơm quá…”
Vương gia kinh hoảng giãy dụa: “Ngươi buông tay cho ta!”
Thanh niên vươn đầu lưỡi liếm một chút: “Giống như đậu hủ a…”
Vương gia vừa xấu hổ vừa giận dữ giãy dụa: “Ngươi làm cái gì!”
Thanh niên hạ môi hôn xuống: “Ân… Mềm mại như đậu hủ… Trẫm nhìn mà muốn cắn một ngụm a.”
Vương gia thật sự vừa thẹn phẫn vừa sợ, lại càng hỗn loạn: