Lưu Hồng Chương cũng không ngờ rằng, Lục Tam Phong lại dám đứng tại chỗ trực tiếp chửi ầm lên như vậy, cả người ông tha nhất thời khó thở, nói không nên lời.
Đối với loại chuyện bị mắng ở trước mặt nhiều người đứng giữ ở ngoài cửa như vậy, Lục Tam Phong cũng thấy được ông ta đã đắc tội với không ít người, âm thầm gây ra cho anh vô số chuyện xấu, lại còn khinh rẻ những người đang đứng ở cửa, đúng là thấp hèn! “Sao nào? Tôi chửi ông thì sao nào? Ở bữa tiệc lớn như vậy, ông đứng canh ở cửa làm gì? Ông đây đứng ngắm gái xinh thì liên quan gì đến ông chứ? Con gái nhà người ta còn chưa cảm thấy chưa vui, hà tất ông phải xía vào làm gì?” Lục Tam Phong quát lớn: “Đây là vợ của ông à? Hay là người phụ nữ của ông?" “Cậu..
Lưu Hồng Chương tức đến mức đau cả ngực.
“Tôi cái gì mà tôi? Nhìn dáng vẻ keo kiệt của ông, mặc đồ vào chồn cũng chẳng giống con chồn mà giống như một con chó chết tiệt thì đúng hơn, ở nơi này có hệ thống lò sưởi, vậy mà ông còn đứng chơi ở cửa, chẳng lẽ đang giả trang chó hay sao?” “Cậu còn trẻ sao lại độc mồm độc miệng như vậy? Đúng là chẳng hề có một tí tổ chất nào, quả thực không hề xứng đáng đứng ở nơi này.” Sắc mặt của Lưu Hồng Chương trắng bệch, hàm răng nghiến chặt, cổ gắng khiến cảm giác hận mau qua đi.
“Đmm, tôi có tố chất gì cần ông phải nói sao, cho dù ông đây không có tố chất thì cũng hơn cái loại chó má như ông, chỉ biết đứng ở cửa chờ cắn người, ông muốn làm gì chứ? Trời sinh dáng vẻ làm chó, chỉ biết vẫy đuôi mừng chủ, rồi sủa linh tinh, chủ nhà của ông có biết cái đức hạn này của ông ở bên ngoài không? Suốt ngày ngồi chồm hỗm ở cửa cắn người, đúng là đồ chó chết tiệt!”
Lưu Hồng Chương há mồm thở phì phò, ông ta lấy tay chỉ vào Lục Tam Phong như muốn ăn thịt người, ánh mắt bắt đầu trợn trắng lên, ông ta thở không nổi, liền ngã rầm một phát trên mặt đất.
“Thưa ngài.
Thưa ngài!” “Mau gọi đội y tế dự bị tới đây!”
Mấy cô gái phụ trách tiếp khách ở ngoài cửa loạn thành một đoàn, một tên quản lý vội vàng chạy vọt qua đây, không đến nửa phút một bộ cáng đã được đưa tới, Lưu Hồng Chương bị nâng ra ngoài.
Cách đó không xa là khu kinh doanh, một đám người nhìn thấy tình huống này thì há hốc mồm, thế này cũng hơi quá rồi, vừa mới bước vào cửa đã mắng chết một người rồi?
Lục Tam Phong đen mặt đi vào, trên người anh tràn ngập khí thế, tôi không dễ chọc vào, nếu như ai dám có ý nghĩ ngoài lề, hay châm chọc khiêu khích thì đừng có trách anh lôi cả tổ tông lên chửi.
Vừa mới tiến vào cửa đã làm củ ra oai phủ đầu khiến cho không ít người mới phải kinh ngạc, ở đây có rất nhiều người cùng tuổi với Lục Tam Phong, đa số đều là tốt nghiệp chính quy hoặc là từ nước ngoài trở về, bọn họ đương nhiên là có sự kiêu ngạo của riêng mình, nhưng khi bị một người như Lục Tam Phong cùng với hai người sống tạm bợ không biết chui ra từ thị trấn nào đoạt lấy sự nổi bật thì đương nhiên là cảm thấy vô cùng khó chịu
Lúc trước còn có người nói rằng nên nói chuyện với Lục Tam Phong về chuyên ngành điện tử, từ lịch sử của ngành điện tử đến vật liệu mạch hiện đại, thứ họ muốn thể hiện không gì khác hơn là những thứ họ đã học trong sách giáo khoa.
Thế nhưng khi những tiếng mắng chửi rủa vang lên trong bữa tiệc khiến cho những vị thương nhân lạnh hết cả sống lưng, bọn họ nghĩ rằng nếu như bọn họ ở vị trí của Lưu Hồng Chương thì sợ là cũng tức đến mức hôn mê mất.
Gặp phải loại người keo kiệt như Lục Tam Phong cũng khiến cho da đầu của bọn họ phải tê dại.
Lục Tam Phong đi thẳng một đường, ánh mắt của toàn trường đều tập trung lên người anh, đa số đều là hèn mọn, còn những người trẻ tuổi thì nhìn anh với ánh mắt khinh thường.
Kỳ thật trong ngành này, Tiêu Nhất Binh có thể mắng chửi Lục Tam Phong bằng mọi cách, những người trở về từ nước ngoài đã chất thành đồng, bọn họ có sự kiêu ngạo của riêng mình, đối với sự trào phúng chửi rủa của Lục Tam Phong, hay sản phẩm của công ty, bọn họ đều coi không ra gì, thậm chí còn cho rằng Điện tử Thủy Hoàn chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Thanh âm líu ríu bên tại không ngừng, Lục Tam Phong trực tiếp dừng ở khu tiệc đứng, cầm lấy chén đĩa, lấy đồ ăn xong liền ngồi xuống, vài người cùng với Cầu Tùng Bách ở phía xa cũng định tới tiếp đón.
Thế nhưng nhìn thấy tình trạng hiện tại của Lục Tam Phong thì không qua nữa.
Mấy phút sau, ở hội trường vang lên thanh âm: “Cảm ơn các ông chủ đã bớt chút thời gian tới đây, tham gia vào buổi tụ họp nhỏ này, hiện tại số người đến cũng đã gần đông đủ, đối với những bước phát triển tiếp theo của Khoa học kỹ thuật, mọi người có thể trò chuyện một cách thoải mái, hôm nay một số vị chủ tịch của các ngân hàng công thương cũng đã tới, cũng có không ít các nhà đầu tư trong nước và nước ngoài, hoặc là đại diện của khu vực nước ta đều đã tới rồi, đủ để thấy rằng nhà nước rất coi trọng khu đổi mới công nghệ cao...
Còn nữa chính là mọi người không cần mắng chửi nhau nhé! "Ha ha!"
Có thanh âm tiếng cười vang lên giữa hội trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong nhìn xung quanh một vòng, tiếng người ồn ào cũng chẳng khác gì những bữa tiệc tối trong thành phố, điểm khác biệt lớn nhất chính là bình thường khi anh tham gia tiệc tối, sẽ có đầy người vây quanh, nhưng mà đêm nay ngoại trừ Cao Chí Dũng và Đỗ Lam Minh thì trong vòng 5m cũng không có ai.
Lục Tam Phong ăn xong thì tự rót cho mình một ly nước trái cây rồi ngồi xuống, tất cả mọi thứ ở nơi này đều là một vòng luẩn quẩn giai cấp, những người từ nước ngoài trở về tạo thành một vòng tròn, những người tốt nghiệp đại học tạo thành một vòng tròn khác, còn những người đã có sự nghiệp lớn cũng tự có vòng tròn kết nối riêng của họ.
Người phân thành 3, 7 loại khác nhau, mỗi người thể hiện mặt nạ của riêng mình.
Lục Tam Phong đã ngồi đây được khoảng 10 phút, còn về phần đi chủ động nói chuyện, cái loại chuyện mặt nóng mông lạnh này anh cũng không muốn làm.
“Đi, về nhà ngủ thôi.” Lục Tam Phong đứng lên nói.
“Tổng giám đốc Lục...
“Tôi cũng đâu còn cách nào khác, mọi người thấy tôi đều trốn tránh, tôi cũng đâu phải thần thánh, mà nắm lấy đũa thần trong tay rồi vẩy lên đám người thương nhân là họ sẽ mỉm cười tới chào đón tôi.” Lục Tam Phong cất bước đi về phía cửa lớn.
“Nếu như không thể bước vào vòng tròn thì chúng ta có thể quay về tỉnh.” “Nếu như tiến vào được vòng tròn trong giới mà kém đi một bậc thì tôi sẽ để các cậu quay về tỉnh” Lục Tam Phong nói.
Tất cả mọi người ở trong hội trường đều quay đầu nhìn về hướng Lục Tam Phong vừa rời đi, cũng không nói lời nào,