**********
Chương 272: Sự bực bội của Lý Quang Khải
Hôm nay, ngoại trừ Waypod, doanh số bán hàng của các thương hiệu khác trong thành phố đều giảm mạnh.
Doanh số bán hàng trong ngày đạt một nghìn một trăm chiếc, chiếm hơn tám mươi chín phần trăm thị trường bán hàng.
Đây là ngày Waypod ra đời, vừa ra mắt đã được chào đón nồng nhiệt.
Lục Tam Phong dặn dò xong vài việc rồi quay đầu đi mất, giám đốc bộ phận thị trường vẫn đứng đó.
Mấy ngày nay hắn hợp tác cùng Chu Hoài Đông không tệ, mong rằng anh ta có thể nói đỡ cho hắn.
“Tổng giám đốc Chu, trách nhiệm chủ yếu không phải tại tôi, anh có thể nói với Tổng giám đốc Lục hộ tôi một câu được không?”
Chu Hoài Đông nhìn hắn, nở nụ cười và khẽ vỗ vai hắn nói: "Anh bị sa thải là đáng đời.
Đây không phải là vấn đề về trách nhiệm, mà là vấn đề về năng lực.
“Vấn đề về năng lực ư?” Anh ta đứng tại chỗ, vẫn không hiểu rõ năng lực của mình có vấn đề gì.
Hàng hóa của các quầy lớn vừa bán hết liền mở cửa kho, ti vi chất đống như núi được xếp lên xe chở hàng, nhất định phải chuẩn bị cho đợt bán hàng ngày mai.
Hai dây chuyền sản xuất còn lại đã sẵn sàng, ngày mai là có thể đưa vào sản xuất.
Lại tuyển thêm một đợt công nhân vận hành nữa, sản lượng hàng ngày có thể đạt ba nghìn chiếc.
Mức sản lượng này đã là hiệu suất tối đa của nhà máy, cho dù công nhân có lành nghề thì một ngày nhiều nhất cũng chỉ làm ra bốn nghìn sản phẩm
Trời nhá nhem tối, tất cả mọi người đều vội vã trở về nhà.
Liên quan đến chuyện hãng ti vi Waypod rút thăm trúng thưởng, mọi người xôn xao bàn tán, bỗng chốc tất cả mọi người đều hỏi thăm hàng xóm láng giềng xem có ai đi làm trong nhà máy điện tử.
"Cậu không nghe nhầm đấy chứ?” Tiêu Nhất Bính nghi ngờ nói qua điện thoại: “Một nghìn một trăm chiếc?"
Chắc chắn không sai ạ.
Tổng giám đốc Tiêu, hiện giờ các nhà máy khác đều sắp điên rồi, bọn họ đều đang họp bàn về chuyện này.
Thẻ cào của bọn họ in sai rồi, in nhầm thẻ 30 nghìn thành 3 triệu.
Công nhân trong nhà máy còn được ưu đãi nội bộ 3 triệu nữa, chỉ cần 7 triệu rưỡi là đã mua được một chiếc ti vi màu lớn hai mươi bảy inch.
“Tám triệu bảy trăm năm mươi nghìn?”
Tiêu Nhất Bính cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, in sai thì có thể hiểu được, đâm lao đành phải theo lao thì có vẻ không thích hợp lắm.
Sau khi anh ta cúp điện thoại thì lại gọi điện cho bên Hùng Miêu.
“Chuyện của Waypod là thế nào thế?" “Doanh số bùng nổ, tạo ra một sơ hở, ưu đãi ba triệu rưỡi.
Hiện giờ mọi người đều đang họp thảo luận xem đây là một hoạt động tiếp thị hay là do quản lý nội bộ hỗn loạn tạo thành.
Thị trường ở Bình Châu của chúng tôi đã hoàn toàn sụp đổ!” “Ông có nói quá không thế?” “Theo tin mới nhất tôi nhận được, mọi người đều đang âm thầm bàn tán chuyện này, muốn nhân cơ hội tận dụng nó.
Hôm nay đã bán được một nghìn một trăm chiếc là vì chỉ có một nghìn một trăm chiếc mà thôi.
Cứ theo tốc độ này, trong mười ngày nữa sẽ đạt được hơn bảy mươi phần trăm thị phần tiêu thụ như cậu ta nói.”
Tiêu Nhất Bính không dám tin, lập tức gọi bốn năm cuộc điện thoại khác, cho dù là mấy nhà máy lớn như Giai Khang, TCL hay Trưởng Hồng đều đưa ra một câu trả lời: lúc này không thể chống lại được Waypod ở Bình Châu nữa, kế hoạch bao vây và ngăn chặn đã thất bại hoàn toàn.
Đồng thời bọn họ đều cho rằng đây là một kế hoạch tiêu thụ khổng lồ.
Còn về người nghĩ ra chiêu này đương nhiên là Lục Tam Phong.
Nhiều công ty đã hỏi thăm quá trình cụ thể chuyện lần này khắp nơi và bắt đầu nghiên cứu thành tài liệu tham khảo.
Ảnh hưởng của chuyện lần này đối với toàn ngành thực sự quá lớn, một màn b tấn thực tế đã được trình diễn.
Bên trong văn phòng làm việc của Lenovo ở thủ đô, một tập tài liệu đã được bày lên.
“Rốt cuộc trong đầu người này chứa gì đây? Mánh khỏe kỳ lạ như thế mà cũng có thể dùng được.
Hiện giờ rất nhiều người đều đang thảo luận, đều nói điều này liên quan đến tâm lý học.
Tổng giám đốc Liễu liếc nhìn rồi vươn tay với lấy hộp thuốc lá, châm một điều thuốc, khuôn mặt không có bất cứ biểu cảm nào, một lúc lâu sau nói: “Càng ngày càng có nhiều người bước vào ngành này, điều đó khá tốt.
Phải đấu với người khác mới thú vị.
“Lúc trước có tin tức nói anh ta là người lật đổ ngành này, rất nhiều người không quan tâm, thậm chí còn coi thường.
Động thái lần này thực sự đã khiến tất cả mọi người phải ngạc nhiên.
Nếu anh ta đã có kế hoạch của riêng mình đối với thị trường, sao còn phải khai thác phần của Tổng giám đốc Chu chứ?” “Thị trường điện tử sắp bùng phát rồi.” Tổng giám đốc Liễu đặt lại tài liệu lên bàn, rít một hơi thuốc rồi không nói thêm gì nữa.
Không chỉ riêng trong ngành chú ý đến Waypod mà còn có rất nhiều phương tiện truyền thông địa phương đều đang theo dõi.
Hôm nay, Công nghiệp đồng Diệc Thần và Điện tử Thủy Hoàn đã bị đồn là hủy hợp tác suốt một ngày trời.
Đến đêm, Công nghiệp đồng Diệc Thần đã chính thức đăng thông cáo trên báo Đời sống buổi chiều, chính thức kết thúc hợp tác với công ty trách nhiệm hữu hạn kỹ thuật điện tử Thủy Hoàn.
Đồng thời, với tư cách là công ty quan trọng nhất của hiệp hội công nghiệp đồng thành phố, tuyên bố công khai rằng Hiệp hội công nghiệp Đồng địa phương từ chối đạt được bất kỳ hợp tác nào với kỹ thuật điện tử Thủy Hoàn.
Ngay sau khi tuyên bố này được đưa ra, mọi tin tức lại bùng nổi
Các cuộc điện thoại gọi tới sắp làm nổ tung phòng thương mại của điện tử Thủy Hoàn.
Cũng có các loại phiên bản khác nhau lưu truyền khắp nơi trong dân chúng.
Gì mà ông chủ của điện tử Thủy Hoàn tranh giành tình nhân với ông chủ của Công nghiệp đồng Diệc Thần, còn ra tay đánh người.
Còn có người nói rằng ông chủ của điện tử Thủy Hoàn chơi con gái của ông chủ Công nghiệp Diệc Thần.
Câu chuyện phiếm nơi đầu đường cuối ngõ truyền đi vô cùng đặc sắc.
Trước cửa quán Karaoke Kim Đỉnh, có rất nhiều người ra ra vào vào, đa số đi theo nhóm, có một vài cô gái ăn mặc hở hang, điệu bộ lẳng lơ, thường thường bị trêu ghẹo cười ngả nghiêng.
Mọi thứ dưới ánh đèn neon có vẻ rất tự nhiên, một chiếc xe Bentley kiểu dài chạy tới, chỉ nháy mắt đã thu hút được sự chú ý của tất cả các cô gái ở xung quanh.
Biển số xe năm số tám càng thể hiện được địa vị xã hội của chủ nhân chiếc xe này.
“Ai đó?” “Đây là xe gì thế?” “Bentley, còn có thể có ai nữa, chắc chắn là cậu lớn nhà họ Lý rồi.” “Cậu lớn nhà họ Lý nào cơ?” “Cô đúng là chẳng biết gì cả.
Tổng giám đốc Lý của Công nghiệp đồng Diệc Thần đó, tôi nói cho mà nghe, anh ta ra tay rất hào phóng, người ta mà vui một cái là vung tay tùy ý ném ra cả chục triệu ấy!” “Tôi biết, tôi đọc báo rồi, nghe nói bị người khác đánh hả?” “Không biết, đó đều là ân oán của nhà giàu, chẳng liên quan gì đến chúng ta cả." Đám người xì xào bàn tán, sôi nổi dừng chân lại xem, thoáng chốc cửa lớn của Kim Đỉnh đã bị vây chặt như nêm cối.
Cửa xe mở ra, Lý Quang Khải bước xuống, má trái còn hơi sưng, nét mặt cũng không quá vui vẻ.
Anh ta trực tiếp đi lên tầng, đám người vốn dĩ đang chờ nhặt tiền có hơi