Lục Tam Phong không biết nói gì mà nhìn cô ta, nói: “Tôi là ông chủ, không phải cô, hiểu chứ?” “Sao nào? Ông chủ thì không cười với tôi một chút được hay sao?”
Lục Tam Phong cả đầu đầy dấu chấm hỏi, không hổ danh là con nhà cán bộ, đi làm cho người ta mà ngang ngược vậy hả?
Trương Phượng Tiên bị lườm cho có chút ngại, cười hề hề nói: “Hiện tại tôi không nói chuyện với anh với thân phận quản lý cấp cao, mà là với thân phận bạn của chị Hiểu Nghi “Bạn thân của ai mà lại đi chọc ghẹo chồng của người ta?” Lục Tam Phong không khách khí nói.
Câu này làm Trương Phượng Tiên biến sắc, lỏng ngóng không biết làm sao, đứng dậy nói: “Không muốn cười thì thôi, tôi đi sắp xếp cuộc họp.
Lục Tam Phong nhìn cô ta rời đi, lắc lắc đầu lầm bầm một câu: “Đồ lưu manh.”
Đây là lần đầu tiên Lục Tam Phong chủ trì cuộc họp sáng, đã đưa ra những sắp xếp cụ thể cho những công việc tiếp theo, đồng thời giao việc mở rộng thị trường ngoại tỉnh cho Chu Hoài Đông giải quyết, yêu cầu phải đưa sản phẩm ra thị trường ở ba tỉnh trở lên trước tháng 6.
Ba dây chuyền sản xuất đều đã bắt đầu vận hành, phải nhanh chóng tuyển dụng nhân công tiến hành đào tạo đưa vào vị trí, nguyên liệu đồng giao cho bộ phận thu mua, trước khi sử dụng hết lô hàng này phải tìm được bên cung cấp có giá cả và chất lượng tương tự, ưu tiên bên Tổng giám đốc Hồng, giá phải ép xuống, không cần phải nể mặt.
Đồng thời trong hai đến ba tháng phải đưa ra hai mẫu tivi mới, một mẫu 29 inch, một mẫu 23 inch, nhằm vào từng thị trường riêng, kế hoạch quảng cáo không chỉ dừng lại ở các kênh địa phương, phải có kế hoạch quảng cáo ở kênh trung ương, giá cả không thành vấn đề, có tiền là phải tiêu
Những tường quảng cáo ở nông thôn phải tiếp tục gỡ xuống, trong vài năm tới cũng sẽ tiếp tục làm, về phần nguyên vật liệu cần phải ổn định, phương diện này không thể phát sinh biến động quá lớn, đồng thời tách ra thu mua, tránh trường hợp bị một công ty bóp cổ.
Một cuộc họp buổi diễn ra trong suốt hơn hai giờ đồng hồ, tiến hành sắp xếp trên tất cả các phương diện, Lục Tam Phong muốn nắm chắc khâu nguyên liệu quan trong, còn chuỗi xí nghiệp quan trọng được tiến hành nhập cổ phần hoặc tự đầu tư.
Nguyên xưởng sản xuất bắt đầu sản xuất không ngừng, hàng loạt xe hàng chạy ra, vận chuyển hàng đến điểm tiêu thụ.
Giới thương nghiệp địa phương rất kích động với chuyện giữa Công ty đồng Diệc Thần và Công nghệ Điện tử Thủy Hoàn, không ít người âm thầm quan sát, trong đó có Hoàng Hữu Danh.
Buổi sáng, trong văn phòng rộng lớn của toà nhà hành chính, Thái Kim Minh gõ cửa văn phòng, thò cái mặt đầy vẻ nịnh nọt vào, nói: “Tổng giám đốc Lý, người tôi dẫn đến cho ông rồi đây, có cần gặp luôn bây giờ không?”
Lý Quang Khải vẫy tay ra hiệu cho anh ta đi vào, cửa phòng mở ra, bảy tám cô gái bước vào, vóc dáng toàn là ngực nở mông cong, cao như người mẫu, ăn mặc trang điểm lẳng lơ lạ trường, đứng thành một hàng.
Có thể nhìn ra, mấy cô gái này đều được huấn luyện hết rồi, trên người không có quá nhiều khí chất phong trần, trong sự đoan trang nho nhã toát ra một chút lãng lơ, sự kết hợp này đủ để hút hồn người khác.
Lý Quang Khải lướt mắt qua một lượt, vẻ âm trầm trên mặt liền biến mất, nở một nụ cười, vui vẻ nói: “Không tồi, chọn một cô ra làm mồi nhử, mấy cô còn lại cùng tôi ăn cơm chút nào, cứ yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi mọi người đầu” “Cảm ơn Tổng giám đốc Lý!” Mấy cô gái ngọt ngào “Vậy chọn ai đây?” Thái Kim Minh rụt rè hỏi.
nói.
Lý Quang Khải nhìn qua một lượt, ánh mắt dừng lại trên người một cô gái mặc váy liền màu đỏ, cao một mét bảy, khuôn mặt trái xoan, tóc buộc gọn, hai mắt to tròn hơi chớp, làm người ta có một cảm giác muốn bao bọc khó tả, ánh nhìn hàm chứa một tín hiệu nào đó, làm cho người ta miệng lưỡi khô khốc.
“Cô ấy tên là Diệp Chi, tôi thấy cổ vô cùng hợp với Tổng giám đốc Lý!” Thái Kim Minh rất biết cách đoán sắc mặt, liền vội vàng kéo cô gái bước lên một bước.
Lý Quang Khải hơi lắc đầu nói: “Không, để cô ta đi, bắt đầu từ bây giờ, cô là chủ tịch của Công nghiệp đồng Tử Kim, hiểu chưa?”
Cô gái tên Diệp Chi không hề nghĩ sẽ đến làm việc này, bỗng dưng bị hỏi có chút bất ngờ, không biết làm sao cho phải.
“Được rồi, các cô đi nghỉ ngơi đi, Diệp Chi, cô ra ngoài cùng thư ký Trương Thái Kim Minh phân phó.
Khi các cô gái đã đi khỏi, Thái Kim Minh nói: “Tổng giám đốc Lý, Diệp Chi là đứa hấp dẫn nhất đó, đưa cho Lục Tam Phong thì lợi cho anh ta quá nhỉ? Mấy đứa khác cũng không tồi, tôi thấy để cô ta phục vụ ngài thì hơn.” “Tiếc miếng mồi ngon thì không bắt được cá lớn, hơn nữa, một đứa con gái mà thôi, thế giới này không thiếu nam, không thiếu nữ, càng không thiếu người đẹp, sắp xếp cho ổn thoả vào, tôi phải tự tay bẻ gãy chân anh ta!” Lý Quang Khải sắc mặt u ám nói.
“Ngài cứ yên tâm, đảm bảo thoả đáng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tôi có nghe ngóng rồi, vợ anh ta ở Thành Minh, cả xưởng đang đồn ầm cả lên anh ta đang mập mờ với Trương Phượng Tiên, cô ta chẳng qua là đồ bỏ đi mà thôi.” Thái Kim Minh chửi ầm lên.
Lý Quang Khải đen mặt lại, đột nhiên giơ tay tát một cái mạnh lên mặt anh ta, Thái Kim Minh bị đánh xoay xẩm mặt mày, lí nhí hỏi: “Tôi không có nói sai.
“Thứ tôi chưa chơi được, thì không phải là đồ bỏ đi, hiểu không? Cái tôi muốn chơi không phải là thân xác cô ta, mà là cái thân phận chủ tịch kia, hiểu chứ?"
Thái Kim Minh sao mà hiểu được, chỉ có dân chơi lão làng như Lý Quang Khải đây mới có cái khẩu vị này, nhưng anh ta vẫn phải vội vàng gật đầu, chỉ sợ lại ăn một cái bạt tai.
“Mấy đứa kia có ý gì?” Lý Quang Khải chầm chầm rót cho mình một tách trà.
Thái Kim Minh vội vàng bước lên châm trà, ngoan ngoãn nói: “Mấy người cậu chủ Trịnh, cậu chủ Thẩm vẫn rất quan tâm ngài, đều là bạn bè với nhau cả, gọi điện cho tôi nói, hai người tranh chấp thì được, nhưng nếu có ai dám bắt nạt ngài, họ sẽ không đồng ý, đến lúc đó họ cũng sẽ ra mặt, đảm bảo chấn động toàn tỉnh.
Lý Quang Khải cười nhẹ một tiếng: “Mấy cái đứa này vậy mà đánh xong thành người một nhà với tôi