Trong phòng riêng chỉ còn lại Thôi Cửu và Tổng giám đốc Hồng, người phục vụ bước vào nói: "Thưa anh, món bào ngư hai đầu mà anh gọi đã hết mất rồi.
Anh đổi sang Phật nhảy tường được không a?" "Thôi khỏi, không ăn nữa!" “Tôi còn chưa ăn đây này.” Thôi Cửu nhìn Tổng giám đốc Hồng và bảo: “Hay là gọi Phật nhảy tường nhé? "Nhảy cái búa, cho anh ta một đĩa thịt sợi hương cá.
Kẻ mắt chết tiệt này dài quá.
Anh thì hay rồi, công việc đã xong xuôi." Tổng giám đốc Hồng rút điều thuốc ra châm một điều rồi nói: "Bỏ ra gần 4 tỷ nhận về lô hàng trị giá gần 4 tỷ rưỡi." "Tôi còn phải bán được hàng nữa chứ, gã này tinh ranh lắm, vả lại anh cũng kiếm được còn gì!"
Tổng giám đốc Hồng bực bội xua tay không muốn nói thêm, anh ta phải bù ra không ít.
Xe taxi dừng bên ngoài khu biệt thự, nơi này không cho phép xe ngoài được vào, Lục Tam Phong thanh toán rồi đi về phía biệt thự.
Hôm nay là thứ bảy, trời đã gần trưa, không khí oi ả dưới cái nóng như thiêu đốt, Lục Tam Phong đi dọc theo bóng cây hai bên đường, vừa bước tới cửa biệt thự số hai đã thấy Như Lan đang ngồi trước cửa chơi đồ chơi, bên cạnh có một người tuyệt đẹp đang nằm trên ghế phơi nắng.
Gió biển vô cùng dễ chịu, Như Lan vô tình liếc mắt nhìn về phía bên này, sau đó mở to mắt nhìn Lục Tam
Phong, mừng rỡ reo lên: "Ba! Ba!"
Giang Hiểu Nghi ngồi bật dậy, vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy Lục Tam Phong, nói: "Sao anh lại về? Cũng không gọi điện thoại báo trước một câu." Như Lan chạy về phía Lục Tam Phong, anh giang tay bế cô bé lên, đi tới chỗ Giang Hiểu Nghi, cười đáp: “Thì anh muốn tấn công bất ngờ mà, lỡ em giấu ai trong nhà thì sao." "Anh nói cái gì?" "Anh bảo là..." Lục Tam Phong đột nhiên cảm thấy được sắc mặt cô không ổn, rối rít nói: "Anh đùa em thôi." "Giấu ai trong nhà là sao? Anh đi tìm đi, có phải là anh rượu chè chơi bời bên ngoài nên cho rằng em cũng giống như anh không?" Giang Hiểu Nghi càng nói càng thấy ấm ức, hai mắt đỏ hoe.
"Đừng khóc được không, em không sửa được cái tật mít ướt này à?" "Khóc cũng là lỗi của em à?" “Em nói phải, là lỗi của anh, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa.” Lục Tam Phong vội vàng ôm cô vào lòng vỗ vê.
Phút giây này, những cảm xúc Giang Hiểu Nghi kìm nén trong lòng bấy lâu hoàn toàn bùng nổ, Như Lan thấy mẹ khóc cũng bắt đầu khóc theo, Lục Tam Phong vừa phải vỗ về đứa nhỏ vừa phải vỗ về người lớn.
Cách tốt nhất để người đàn ông nói lời xin lỗi là đảm đương hết việc nhà cộng thêm một bữa cơm, đến một giờ trưa, trên bàn bày ra la liệt đồ ăn, Như Lan cầm một cái chân của gặm nhấm.
“Chỉ biết giở bài này ra thôi.” Giang Hiểu Nghi nhìn đồ ăn và bảo.
“Anh cũng chỉ biết mỗi bài này!” Lục Tam Phong nắm lấy tay cô nói: “Anh sai rồi.
Sau này anh sẽ không sinh sự với em nữa.
Sau này có tiệc tùng gì anh cũng sẽ đưa em theo" "Anh đi mà dắt Phượng Tiên theo"
Lục Tam Phong thực sự không biết Trương Phượng Tiên đã chuốc thuốc mê gì cho Giang Hiểu Nghi mà cô tin tưởng Trương Phượng Tiên như thế.
Anh nói: "Đừng nghe lời cô ấy, em nên nghe lời anh mới đúng." "Trương Thùy Linh nói đúng.
Đàn ông là một bức tường dày, che mưa chắn gió, nhưng sẽ không bao giờ biết được anh ta đã trao mặt bên kia cho ai."
Lục Tam Phong
Lục Tam Phong nhìn chồng sách dày cộp trên bàn, cầm lên xem liếc mắt một cái, hóa ra là "Friends", tạp chỉ được hàng nghìn cô gái trẻ yêu thích vào những năm 1990.
Đó cũng là một biểu hiện đỉnh cao khác của văn học sẹo.
“Lỗ Tấn nói con người là sắt cơm gạo là thép, không ăn một bữa là đói mờ mắt.” Lục Tam Phong đặt một con cua trước mặt cô và nói: “Gần đây có nghĩ đến chuyện khởi nghiệp không? “Ngày nào cũng trông con thì em khởi nghiệp thế nào?” Giang Hiểu Nghị vừa ăn vừa nói: “Con bé này gần đây nghịch lắm.
"Phải nghe lời mẹ, con biết chưa?"
Như Lan ngẩng lên ngây ngô gật đầu, cô bé này thừa hưởng một phần tinh ranh mãnh của Lục Tam Phong, hễ nói là cô bé tròn xoe đôi mắt to đen láy ngày thơ vô tội.
Ăn xong ngồi trong phòng khách xem TV, Giang Hiểu Nghi bưng ra một chén thuốc bắc nồng nặc mùi.
"Cái gì đây? Em không khỏe à?" “Điều hòa cơ thể, em đã uống được một liệu trình rồi.” Giang Hiểu Nghi đặt lên bàn, nhìn anh cười tít mắt, hỏi: “Khi nào thì anh đi?
Lục Tam Phong sởn gai ốc trước ánh nhìn của cô, hiện tại cô đã hoàn toàn coi anh như hạt giống.
Anh nói: "Ngày mai sẽ có cuộc họp, ngày mốt sẽ gặp mặt nhà cung cấp.
Ở đây cũng có rất nhiều việc " "Vậy thì ở lại vài ngày nữa, để em xem thuốc có tác dụng không!"
Lục Tam Phong muốn khuyên cô đừng uống thuốc bừa bãi kẻo chuốc họa vào thân, nhưng lời nói chỉ có thể biến thành tiếng thở dài.
Ngày hôm sau, khi trời bắt đầu hửng sáng, mặt biển mập mờ giữa hai màu xanh và đen, Giang Hiểu Nghi vươn tay sang bên cạnh thì phát hiện không có ai ở đó.
Mở mắt ra đã thấy Lục Tam Phong đứng ở bên cửa
SỔ, cô hỏi: "Sao anh không ngủ?" “Anh chợt nhớ tới một bài hát.” Lục Tam Phong nhà khói.
"Bài gì thế?" "Bài hát có tên "Một lần cũng đủ"."
Giang Hiểu Nghi khịt mũi cười, cầm cái gối đập tới, trách mắng: “Thôi đi, nói như thể em là kiểu phụ nữ ấy vậy, xác suất chẳng cao hơn còn gì nữa." "Nếu cứ tiếp tục như vậy, xác suất anh chết là rất lớn!" "Có bảy tám lần thôi mà? Nói như thể là vì em vậy.
Mau lên giường đi ngủ đi!" "Hai chân mềm nhũn không cử động được.
Hút xong điều thuốc này rồi tính.
Em ngủ đi."
Giang Hiểu Nghi đặt mình xuống chìm vào giấc ngủ.
Khoảng chín giờ sáng, Lục Tam Phong hai mắt thâm quầng đi xuống tòa nhà văn phòng.
Liễu Ngoạn vừa mới kết thúc cuộc họp buổi sáng, nhìn thời gian, đang định gọi điện thoại cho Lục Tam Phong thì thấy anh đi xuống thang máy.
"Tổng giám đốc Lục, sao anh không báo trước với tôi một tiếng?"
Lục Tam Phong xua tay nói: "Khỏi cần, chúng ta họp thôi!" “Không...
Không ngủ ngon giấc à?” Liễu Ngoạn là người từng trải, nói: “Cần gì phải sốt sắng thế.
Cứ ở nhà với