Về cơ bản, TV 23 inch cũng giống như mẫu 27 inch, hình dáng quá lạ mắt là điều không được nhiều người đón nhận trong thời điểm hiện tại.
Giá của chiếc tivi 29 inch được ấn định là 14 triệu, có một số ưu đãi đặc biệt, được trang bị điều khiển từ xa, có chức năng của radio và loa, ngoài ra còn có micro để hát karaoke.
So với các sản phẩm cùng loại trên thị trường, cấu hình cao hơn, công nghệ bộ phát điện tử được cải tiến.
Cuộc họp kéo dài đến 1h30 trưa, Lục Tam Phong thực hiện một số thay đổi đổi về thiết kế hình dáng, những mặt khác không có gì thay đổi, anh cũng ký một số giấy tờ hành chính để đưa ra chỉ thị về điều chỉnh nội bộ của đội ngũ R&D trực thuộc Điện tử Thủy Hoàn.
Trong căn tin nhỏ, Lục Tam Phong vừa ăn cơm, vừa mải mê suy nghĩ về hai mẫu sản phẩm, người nào biết một chút công nghệ chắc chắn sẽ không mua TV
Waypod.
“Nhà cung cấp không thể xử lý được, giá thành không thể hạ xuống, thị trường thiếu tính cạnh tranh, dù chiến dịch tiếp thị tốt đến mấy cũng không lừa được mấy kẻ ngốc.
Lục Tam Phong đặt đũa xuống, các giám đốc điều hành khác nhìn nhau, đồng loạt không dám ăn nữa.
“Ngày mai có một cuộc hợp với các nhà cung cấp đúng không?” Liễu Ngoạn đặt cái bát trong tay xuống, nói: “Tôi nghĩ tạo mối quan hệ với hiệp hội đồng bên đó là được.
Trong các nguyên liệu thì kim loại tổng hợp dẫn điện là ưu tiên hàng đầu." "Không tạo mối quan hệ tốt đẹp được!" “Có mối nào mà Tổng giám đốc Lục lại không quan hệ được à? Làm gì có chuyện đó?” Liễu Ngoạn cảm thấy khó tin.
"Tôi là người bên phe của Hoàng Hữu Danh.
Người ta bảo tàu chạy nhanh là dựa cả vào đầu máy.
Đầu máy với toa tàu có mối quan hệ hợp tác.
Đương nhiên đầu máy mới sẽ có toa tàu riêng.
Đôi khi thế giới này là con số không hoặc cược tất, không nọ thời kia" Những người có mặt đều cảm thấy khó hiểu trước những gì Lục Tam Phong nói, nhưng cũng không dám hỏi thêm, chỉ đành ủ rũ cúi đầu ăn cơm.
“Ngày mai có nhiều nhà cung cấp nguyên liệu không?” Lục Tam Phong hỏi.
"Lần này là hội chợ lớn.
Tôi nghe nói có hàng nghìn công ty nước ngoài lớn nhỏ từ khắp nơi tham gia.
Tôi thấy bên phía Tổng giám đốc Hồng không đáng tin cậy.
Tin tôi nhận được là anh ta bốn năm đối tác tầm trung trong tay, anh ta là người bị mắc kẹt ở giữa.
"Tôi biết, ngày mai tập trung chủ yếu vào nguyên liệu đồng đi!"
Liễu Ngoạn gật đầu, tưởng rằng Lục Tam Phong đang tìm đối tác mới, không hề biết rằng Lục Tam
Phong muốn kiểm soát một nhà cung cấp nguyên liệu, hiện nay thị trường rộng mở, Waypod đã có chỗ đứng vững chắc, điểm yếu lớn nhất năm ở dây chuyền sản xuất.
Đây là điểm yếu chí mạng.
Khoảng ba giờ chiều, xe chở Lục Tam Phong đến cửa biệt thự, vừa về đến nhà anh đã ngáp ngắn ngáp dài, nhìn thấy Giang Hiểu Nghi ngồi trên số pha đắp mặt nạ, liền hỏi: "Như Lan đâu?" "Ở trường.
Anh ăn gì chưa?" “Ăn rồi, anh lên lầu ngủ đây” Lục Tam Phong đang chuẩn bị bước lên lầu thì dừng lại nói: “Mặt nạ đắp buổi sáng hoặc tối chứ.” "Thì em mới ngủ dậy mà!"
Lục Tam Phong gật đầu, ra dáng quý bà rồi, ngày ngày ngủ đến lúc nào tự nhiên thức dậy, đắp mặt nạ rồi đi mua sắm, cuộc sống nhàn nhã thỏa mãn, chẳng có gì ngoài tiền và sắc đẹp.
Anh lên lầu cởi quần áo, trong chăn bông vẫn còn hơi ấm, có mùi thơm thoang thoảng, Lục Tam Phong duỗi tay ôm chăn chuẩn bị đi ngủ.
Cánh cửa lặng lẽ bị đẩy sang một bên, Giang Hiểu Nghi rón rén đi vào, đứng ở trên giường thò tay vào trong chăn.
“Ôi chết tiệt!” Lục Tam Phong kêu ré lên, theo phản xạ có điều kiện lặn sang bên kia giường, mở to mắt nhìn cô.
"Làm gì mà anh giật nảy mình lên thế? Trong nhà này có mỗi hai chúng ta, còn có ai có thể đụng vào anh được nữa?" “Giờ em chạm vào anh còn đáng sợ hơn là một con gấu lôi anh ra khỏi giường nữa.” Lục Tam Phong nhìn cô chằm chằm.
“Lục Tam Phong, anh có ý gì?” Giang Hiểu Nghi suýt chút nữa bị anh làm cho tức giận, cô leo lên giường nhặt cái gối lên đánh anh, hét lớn: “Em ăn thịt người à? Anh chán em rồi chứ gì! "Không a, anh nào dám.
Nói thật, giờ em cứ chạm vào anh là lông tóc toàn thân anh dựng đứng cả lên" Lục Tam Phong dở khóc dở cười.
"Anh nói gì hả..."
Giang Hiểu Nghi nhặt cái gối lên và đánh.
Lục Tam Phong duỗi tay ra, ôm cô đè lên giường, an ủi nói: "Đừng làm phiền nữa, đừng làm phiền nữa, đi ngủ đi!"
Nằm trong vòng tay cô, hương thơm phả vào mũi, tựa như có tác dụng xoa dịu thần kinh, đây là giấc ngủ bình yên nhất của Lục Tam Phong dạo gần đây.
Giang Hiểu Nghi nhìn người đang nằm trong tay, trên mặt nở nụ cười khó tả, cô vuốt tóc anh, dựa lên người anh.
Người đẹp trên đời này đếm không xuể, dịu dàng có, mê hoặc có, gợi cảm có, dễ thương có, mỗi người một vẻ, nhưng trên đời này chỉ có một người mà sự dịu dàng của cô có thể giải tỏa hết mệt mỏi của anh mà thôi.
Dựa vào cô ấy để cảm nhận sự ấm áp của một mái ẩm, anh không cần phải nghĩ ngợi gì nữa.
Dưới màn đêm, nhiều chiếc ô tô hạng sang đậu trước cửa một khách sạn thương gia rực rỡ ánh đèn, cánh cửa mở ra, Tiêu Nhất Bính bước xuống trong bộ vest màu xanh nhạt, đầu tóc chải chuốt, chỉnh sửa quần áo một chút rồi đi về phía cửa khách sạn.
Ngay cả người gác cửa và nhân viên bảo vệ cũng không thể không ngoái nhìn một người điển trai và lịch lãm như vậy.
Trong vòng vài phút, các ông chủ của các nhà sản xuất lớn lần lượt có mặt, gặp nhau hỏi thăm lịch sự, nhưng có thể cảm thấy dưới gương mặt tươi cười đon đả họ lấy gì làm vui vẻ.
Ngày mai sẽ diễn ra hội chợ dành cho các nhà cung cấp và tối nay là một cuộc tụ họp nhỏ.
Những cuộc tụ họp trước hội chợ như vậy rất phổ biến.
Họ có thể đạt được sự đồng thuận cơ bản trong các lĩnh vực khác nhau hoặc do thám một vài thông tin trong ngành.
Và mục đích chính của cuộc tụ tập hôm nay chỉ có một, đó là bóp cết Waypod!
Đèn trong hội trường tre xanh chói mắt, hội trường này không lớn, xếp ba bốn chiếc bàn, trên bàn đã bày sẵn các món tráng miệng, hoa quả và đồ ăn nhẹ.
Không ai đến ăn, thậm chí không ai ngồi xuống, cả đám tụ tập không ngừng bắt tay chào hỏi.
"Tổng giám đốc Tiêu đến rồi?