**********
Chương 313: Mắng cả toàn trường
Lục Tam Phong ngôi ở đó, mặt trầm như nước.
Anh đã sớm nghĩ đến mọi chuyện của hiện tại, nhưng khi tất cả chuyện này thật sự xảy ra trước mắt, tự nhiên anh không thể có tâm trạng tốt.
Đây không phải là hội nghị ngành sản xuất, đây là hội nghị phê bình Lục Tam Phong
Người dẫn chương trình ban đầu cho rằng Tiêu Nhất Binh còn trẻ, có một chút ân oản cá nhân nào đó, nhưng khi một ông chủ doanh nghiệp nhà nước như tổng giám đốc Tôn lên sân khấu, trực tiếp chỉ tên điểm họ mà mắng mỏ thì tình hình có phần không khống chế được
Người dân chương trình nhìn thoáng qua Lục Tam Phong, bởi vì người diễn thuyết tiếp theo chính là anh, cầm mic lên và nói: "Mọi ông chủ đều xứng đáng là tài năng xuất chúng giữa người thường.
Đối với máy văn đề, thật là lời nói sac ben, khiến toi cung phải há hốc mồm kinh ngạc.
Tôi cũng có thể thấy được mọi người hình như có một số ý kiến nho nhỏ với tổng giám đốc Lục của Điện Tử Thủy Hoàn.
Nếu đã như vậy, thế thì chúng ta hãy hoan nghênh tổng giám đốc Lục lên đáp trả bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt nào.
Mọi người hoan nghênh!"
Toàn trường lặng ngắt như tờ!!!
Lục Tam Phong đứng dậy, cởi áo vest bên ngoài ra, đặt xuống chỗ ngồi, đối diện với ánh mắt của khán giả, cầm lấy micrô của người dẫn chương trình, đứng yên ở đó hơn mười giây, liếc nhìn mọi người đang có mặt ở đây.
Những người ở hàng ghế đầu nhìn chăm chăm lại vào anh, trong khi một số người ở hàng ghế sau thì không tự chủ được mà nhìn sang chỗ khác khi ảnh mat của Lục Tam Phong dân chặt vào mình.
Van con chôt da!
Tôi sẽ không giới thiệu về bản thân nữa.
Tất cả mọi người đều hận tôi thấu xương, tôi cảm thấy đây là một điều tốt.
Tổng giám đốc Tiêu, một người trở về từ nước ngoài lại có thể dùng từ ngữ xấu xa như vậy để nói một người.
Bất kể như thế nào tôi cũng không ngờ tới, rất không có phong độ, rất nhỏ nhen"
Lục Tam Phong nhìn Tiêu Nhật Bính cười nói Trước đây tôi cũng không biết đạo đức giả là như thế nào, giờ thì anh đã giải thích rõ về cụm từ này rồi
Còn về chuyện anh nói tôi đã phá vỡ ngành sản xuất này, tôi phải nói rõ với anh.
Là ai kéo chân sau của ngành điện tử trong nước? Anh MC, lấy cho tôi một cây gậy đi, lát nữa lỡ có người bị mắng mà tức giận, muốn đánh tôi, tôi cũng có cái để tự vệ
“Ha ha ha ha, tổng giám đốc Lục thật là khéo nói đùa." Người dẫn chương trình cười nói, nói xong thì phát hiện không khí toàn trường gần như đông cứng lại, trong không khí có một cảm giác căng thẳng khó tá.
"Đi lấy đi!"
Người dân chương trình tìm một cây gậy và đưa cho Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong siết chặt nó trong tay và mở miệng nói: Bây giờ cảm thấy an toàn hơn rồi đấy.
Nếu người nào lớn tuổi một chút thì đừng vội lên.
Cẩn thận một gây của tôi cho anh thấy Diêm Vương luôn bây giờ.
Được rồi, bây giờ chính thức bắt đầu,
Trước tiên nói về việc săn trộm người từ các công ty khác.
Cái này gọi là không biết xấu hổ? Mẹ nó, các người giải thích cho tôi biết thế nào là không biết xấu hổ? Ông đây đưa ra mức lương cao hơn, lợi ích cao hơn và triển vọng phát triển cực cao, thể thi người ta đổi nơi làm việc cũng có sao? Con mẹ nó các người quen làm chủ hết mọi thứ rồi phải không? Người ta kỷ khế ước bản thân cho máy người à?
Dựa vào đâu mà không thể đổi chỗ làm việc khác? Đào người là không biết xấu hổ? Công ty của mấy người là gì? Doanh nghiệp nhà nước à? Trong đám người các người có ai chưa từng đổi công việc.
Một đám người không có năng lực giữ người tài lại nhảy vào đây chửi bởi tôi.
Tôi đề nghị mỗi người nên thật sự trở về biển cả, lặn xuống biển rộng mà tỉnh táo một chút đi.
Muốn mọi người làm việc nhưng lại không muốn trả nhiều tiền, không muốn cho quyền cổ phiếu Những người nói thế đã mang lại cho chế độ địa chủ phong kiến một bộ mặt mới từ nước ngoài.
Bọn họ hận không thể cưỡi lên đầu lên cổ của công nhân, còn muốn đối phương phải biết ơn, gào to vài tiếng trong miệng cảm ơn công ty đã cho tôi quyền tồn tai!!!"
Lục Tam Phong nói thao thao bất tuyệt, sắc mặt của những người có mặt ở đây đều đỏ lên.
Những người này đều hy vọng những người có năng lực có thể ở lại công ty lâu dài mà không cần gia tăng chi phí tuyển dụng.
Tiêu Nhất Binh tức giận thở hổn hển, nhìn chăm chạm Lục Tam Phong, muốn đứng lên phản bác, nhưng lại không có cách nào để phản bác.
Kỹ thuật đào thải? Kỹ thuật đào thai là gì? Công nghệ của anh rất tuyệt vời, là đỉnh cao, nhưng của tôi thì lại là rác rưởi, không đáng một đồng? Toàn bộ kỹ thuật của Điện Tử Thủy Hoàn đều do Điện tử Panda ủy quyền.
Tôi không biết liệu ông chủ của Panda nghe nói như thế thì có thể tát anh hai bạt tai hay không nữa.
Giá trên thị trường đầu cuối thấp, đó là do lương tâm của tôi.
Từ khi nào thì ở cái thế giới này bán rẻ lại trở thành nguồn gốc tội lỗi vậy?
Ngược lại có một số công ty đội da hổ cầm cờ các thứ, cái chó má gì mà từ nước ngoài về, cái gì mà hàng cao cấp, mẹ nó bản tới ba bốn triệu.
Lúc anh hổ tiên của người ta thì không đỏ mặt à? Thứ đồ chơi đó đáng giá nhiều tiền như vậy, vậy anh đối xử với người tiêu dùng của mình như thế nào? Chắc là khi người ta đến mua hàng thì anh sẽ đứng sang một bên mỉa mai, măng mỏ trong lòng người đó là đồ ngốc, đúng không?
Đây là kinh doanh hay sao? Mẹ nó, đây chính là lừa đảo.
Ngành công nghiệp điện tử trong nước phụ thuộc vào những kẻ lừa đảo như vậy để phát triển tương lai? Vậy thì tôi nói cho các người biết, không có tương lai"
Tiêu Nhất Binh không thể chịu đựng thêm những lời mắng mỏ nữa, dừng dậy dùng ngón tay chỉ vào Lục Tam Phong mà nói, "Anh đừng đánh râm của chúng tôi là TV cao cấp, công nghệ mới nhất và dịch vụ tốt nhất "
"Cho nên thế giới này chỉ có thể chứa mình anh, có phải hay không? Tôi cũng không nói anh, anh nhảy ra làm cái gì?" Lục Tam Phong dùng gậy trong tay chỉ vào anh ta rồi nói: "Sao nào? Muốn đánh nhau à? Nào, cháu trai, lên đi!"
Người dẫn chương trình chết lặng, có nam mơ cũng không ngờ rằng trong một sự kiện đẳng cấp như vậy mà nhiều ông chủ giá trị cao lại đánh nhau như đám lưu manh côn đồ.
Anh ta vội vàng bước tới nói: "Tất cả mọi người ngồi xuống đi, hòa khí phát tài mà.
Tổng giám đốc Tiêu, anh ngồi đi.
Cứ yên tâm, đây là cuộc họp kin không có phóng viên đầu."
Tôn Hùng Cường vay tay với Tiêu Nhất Binh.
Bấy giờ Tiêu Nhất Bính mới ấm ức ngồi xuống
"Có cả tuyên truyền quảng cáo nữa.
Được ủy quyền bởi một thương hiệu từ nước ngoài, phải không? Chúng tôi gọi Waypod vì nó làm tổn thương dây thần kinh của ai đó.
Có nhất thiết phải gọi là Nhị Đản hay Cẩu Oa mới được không? Tôi đã đủ mặt mũi rồi, không cần phải viết hai chữ cao cấp"