Lục Tam Phong chưa kịp phản ứng, một bàn tay xanh nhạt thò vào, mở cửa thang máy sắp đóng lại, ba cô gái khoảng hai mươi tuổi lao vào
Khi ba người bước vào, trong thang máy thoáng chốc đã ngửi thấy mùi thơm.
Ngoại hình của cả ba người này rất xinh đẹp, cách ăn mặc rất có khí chất, đều cao khoảng một mét bảy, dáng người mảnh khánh, mặc đầm dài, một trong hai người còn mặc đầm cổ chữ V, trông rất gợi cảm
"Tôi tầng mười ba
"Tôi cũng vậy!"
Lục Tam Phong vươn tay ấn xuống tầng mười ba, thu hồi ảnh mat khỏi máy có gái này.
Ba người cũng liếc mắt nhìn Lục Tam Phong, nhưng cũng không có nhìn nhiều, bắt đầu tự tấn gầu với nhau
"Cậu có đi xem chiếc túi Gucci đó chưa?"
Xem rồi, không rẻ đầu, gần mười triệu lận đó.
Cũng không đẹp "Quả thật rất bình thường.
Mình còn định lát nữa đi Lisa đấy.
Bên kênh của cô ấy cái gì mà LV, Gucci, Prada gì cũng có hết."
"Mình muốn nước hoa đó, rất thơm nha!"
"Nước hoa chắc là rất đắt tiền, tháng này mình cũng không còn nhiều tiền nữa."
"Chuyến đi này thực sự là một thất bại mà, không bắt được cái nào..."
Thang máy lên đến tầng mười ba, cửa thang máy mở ra, ba cô gái chân dài bước ra, Lục Tam Phong không nghe được nội dung phía sau là gì.
Khi cửa thang máy đóng lại, Lục Tam Phong cười khế, ở thời đại nào thì phụ nữ cũng thích đeo vàng đeo bac.
Nhưng từ câu cuối cùng thì hình như đây cũng không phải là những cô gái thượng lưu thực sự.
Trên thực tế, từ xa xưa đã có rất nhiều thói quen như vậy, một số thói quen thực sự là không phù hợp.
Khi lên đến tầng hai mươi, anh vào phòng mình tam rửa sạch sẽ, sau đó gọi điện cho Chu Hoài Đông, nói với anh ta rang ngày mai đến đây, yêu cầu anh là đừng lộn xộn.
Sau đó lại gọi vài cuộc cho Trương Phương Tiên và giám đốc tài chính để thu xếp mọi việc ổn thỏa.
Bây giờ anh mới nhớ ra phải gọi điện thoại cho Giang
Hiểu Nghi.
"Alo, đang làm gì vậy?” Lục Tam Phong hỏi qua
điện thoại.
"Còn có thể làm gì, đang dạy con gái của anh làm bài tập nè.
Ngày nào làm bài tập về nhà cũng cãi nhau với em, nó có cả một đồng lý do ngụy biện.
Em sắp bị nó chọc cho phát điên lên đây nè." Trong giọng nói Giang Hiểu Nghi tràn đầy bất đắc dĩ.
“Ba, mẹ đánh con!” Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc của Như Lan, cô bé kêu lên: "Mẹ đánh mông con, con muốn đi tìm ba."
Tại sao con không làm bài tập về nhà?
"Con.
Con.
Con không có làm bài tập về nhà là để che giấu bản thân.
Đúng vậy, nếu không con quá xuất sắc, những bạn khác trong lớp sẽ không tốt với con."
Khi Lục Tam Phong nghe được lời bào chữa này, trong nội tâm chỉ thầm than, mẹ nó, tuyệt
"Giỏi làm, con đã hiểu được lý lẽ cây cao đón gió thì dễ đổ.
Nói vậy thì con là người học giỏi nhất lớp hả? Lục Tam Phong nói.
Trẻ con không thể nói dối.
“Con cảm thấy trong tương lai con nhất định sẽ như vậy"
Lục Tam Phong đưa tay xoa xoa mặt với một côn con gái như vậy cũng thật là khiến cho người ta không nói nên lời.
Nói cô bé ngốc thì cô bé có thể tìm được một đống lý do.
Nói cô bé thông minh thì cũng chỉ là chút thông minh vặt.
“Đánh!” Lục Tam Phong tức giận nói.
"Anh về mà tự đánh nó đi.
Con nhóc này không biết học được cái gì ở trường.
Lần trước em bỏ nó, người ta gọi cảnh sát, cảnh sát đến hỏi em có phải là kẻ bạo hành trẻ em không."
"Anh về không được.
Bây giờ anh đang tham gia một hội nghị cấp cao rồi.
Bên Tử Vĩnh xảy ra chút chuyện, anh phải qua đó,
"Lại xảy ra chuyện rồi?" Giọng của Giang Hiểu Nghi tràn đầy mất mát, cô nói: "Ngày nào mở mắt ra anh cũng giống như một đội cứu hóa vậy, cứ vội vàng đi xung quanh dập lửa”
"Lập nghiệp chính là như vậy.
Đợi công ty ổn định lại, anh không chỉ có thời gian ở cùng em mà còn có tiền ở cùng em nữa!" Trong giọng nói Lục Tam Phong mang theo vài phần hối lại, anh hỏi: "Gần đây em có uống thuốc lung tung không đó?"
"Không có, không có uống.
Em đang tập yoga.
Họ nói rằng tập yoga rất tốt cho việc sinh đẻ Gần đây em cảm thấy trang thai của mình rất ổn.
Anh cũng đang ở Ninh Giang, hay là bớt chút thời gian để về nhà vài ngày đi
"Anh có thể cảm giác được.
Hiện tại trong mặt em, anh chỉ là công cụ sinh con.
Khi nào cần thì gọi cho anh.
Em còn không nói nhớ anh nữa." Trong lời nói Lục Tam Phong có chút chua.
Giang Hiểu Nghi bị câu nói của anh làm cho đỏ mặt.
Ban đầu cô vốn ẩn nút rảnh tay, vội vàng cầm điện thoại lên nói: "Nói bậy bạ gì đó? Như Lan còn đang ở bên cạnh nè."
"Vậy thì em có nhớ anh không?
Khuôn mặt xinh xắn của Giang Hiếu Nghi đỏ bừng.
Cô là một người phụ nữ rất truyền thống, khẽ cần môi, dùng giọng nhỏ như tiếng muối kêu mà nói: Nhớ!
"Há?"
"Thật là, em nói là có nhớ, nói qua chuyện khác
di."
“Anh cũng nhớ em, moa!” Lục Tam Phong hôn lên điện thoại
Giang Hiếu Nghi xấu hổ đỏ bừng mặt, nói với
Như Lan: Con đến phòng giải trí chơi đi." "Không làm bài tập nữa!" Như Lan hào hứng chạy nhanh về phía phòng giải trí,
Nhìn thấy Như Lan rời đi, Giang Hiếu Nghi thâm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Con còn ở đây mà anh cử nói bay ba gì không à, không đứng đẫn chút nào.
Lần này anh di bao lâu? "Cái này cũng chưa biết nữa, có thể mười ngày, có thể một hai tháng, mọi chuyện càng ngày càng khó giải quyết hơn rồi!”
"Nói cho anh biết, em gái em chẳng phải đã kết hôn rồi đấy sao? Tạ Thành Kiên muốn vay một ít tiền, thiết lập thêm vài sa trường.
Mẹ em cũng gọi điện cho em, em gái em vừa khóc vừa nói với em." Giang Hiểu Nghi thở dài.
Chính cô cũng xấu hổ mà mở miệng nói với Lục Tam Phong chuyện này, dù sao thì lúc trước Tạ Thành Kiên cưới Giang Hiểu Hiện không phải hướng về phía Lục Tam Phong đấy thôi
"Địa phương chỗ Tạ Thành Kiên không phải rất có thể lực sao? Sa trường cũng có rất nhiều tiền.
Còn công ty của anh gần đây đang eo hẹp tài chính.
"Muốn vay hơn sáu trăm triệu.
Em đã từ chối rồi.
Anh trai em còn gọi điện thoại mang em nữa.
Máy ngày nay em cũng ngủ không ngon giấc!" Giang Hiểu Nghi vừa thở dài vừa nói.
Lục Tam Phong đã cho bọn họ quá nhiều rồi, từ một gia đình thị trấn bình thường đến giai cấp giàu có tuyệt đối hiện tại.
Đúng là con người có lòng tham không đáy mà.
Em đừng quá bận tâm.
Nếu lại mắng em thì em cứ nói chúng ta không qua