Xưởng ở khu Phúc Điền, nơi này các xí nghiệp nhỏ mọc lên như nấm sau mưa vậy, dọc đường toàn là các nhà máy xí nghiệp với đủ loại phong cách khách nhau, cái gì cũng sản xuất ra được.
Nếu cần nguyên vật liệu gì mà tìm dọc đường này không thấy thì có thể đi về khu nhà máy phía trước, chắc chắn sẽ thấy.
Đây là ưu thế lớn nhất của Thành Minh, đường được lát xi măng mới tinh, vừa nhìn là đã biết mới trải được vài năm, trong những nhà xưởng lớn còn thấy nuôi cả chó, thường xuyên nghe thấy tiếng chó sủa.
Lục Tam Phong hạ cửa sổ xe xuống rồi nhìn ra bên ngoài, có một số nhà máy có tường vây khá thấp, xếp thành hàng với nhau, nhìn qua chẳng khách gì các phân xưởng thủ công vậy.
Có một nhà máy gỗ mở cửa, một người đàn ông khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi cầm hành lý đi ra, tức giận nói.
“Thử không trả lương cho tôi xem!"
“Tôi nói cho ông biết, thái độ làm việc như vậy mà cũng dám đòi lương hả? Thôi nhổ vào! Khu Phúc Điền này ông còn lâu mới sống nổi nhé!” Ông chủ đuổi theo, mắng ầm lên.
Sau lưng ông ta còn có ai con chó chạy theo, sủa ầm lên.
“Tôi không sống nổi? Để tôi chống mắt lên xem nhé, tôi nói cho ông biết, ông đừng có hàng nuốt mất của tôi lấy đồng nào.” Người đàn ông kia vừa nói vừa đi đến nhà máy bên cạnh, đập tay mạnh vào cửa sắt: “Có tuyển người không?”
Nhà này không được thì ông ta lại đi gõ cửa nhà khách, đến cửa nhà thứ năm thì cửa lớn mở ra, người đàn ông kia tìm được việc làm, có vẻ như sắp dọn luôn vào ký túc xá rồi lập tức vào làm việc.
Lục Tam Phong biết bây giờ có khá nhiều người lên làm việc ở Thành Minh, nhưng không ngờ rằng ở chỗ thế này lại dễ tìm việc như vậy.
Nếu so sánh với tình trạng cả nước, nếu nói như các xí nghiệp phát triển ổn định của nhà nước là nét chấm phá giữa trời thu khô cằn lá úa thì những nhà xưởng này lại giống như sắc xanh của tiết trời xuấn vậy.
Kiếp trước, Lục Tam Phong từng học một khóa học ngắn, tìm hiểu về nền kinh tế giai đoạn những năm chín mươi, bàn luận xem tại sao lý thuyết rằng nền kinh tế sẽ sụp đổ khi vùng kinh tế lớn sập xuống đã không trở thành sự thật.
Tình hình quốc tế đang rất cam go, có rất nhiều chuyên gia nhìn vào rồi bảo rằng sắp có chuyện xảy ra, cộng thêm việc khủng hoảng tài chính nữa.
Lúc học tiết đó, Lục Tam Phong đã bị gọi lên trả lời vấn đề này, anh nói không nên lời.
Nhưng bây giờ khi tận mắt nhìn thấy những nhà xưởng này, những căn xưởng vài trăm người, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, có vẻ như anh đã có đáp án của riêng mình rồi.
“Sao thế?” Giang Hiểu Nghi cảm nhận thấy Lục Tam Phong hơi bất thường, hỏi: “Chỗ này không ổn à?”
“Giám đốc Lục, xưởng nhỏ vài trăm người lúc nào cũng như vậy đấy.
Còn những khu xưởng độc lập, có ký túc xá, có căng tin, rồi kho, nhà máy thì đều là những xí nghiệp lớn, giá thuê sẽ đắt hơn nhiều, được mỗi cái là sẽ rất khí phái.”
Tiền Nhã Ninh tưởng rằng Lục Tam Phong chế nơi này quá keo kiệt, nhìn có vẻ không được hoành tráng lắm thì vội vàng giải thích.
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy công nhân ở đây có vẻ rất ngang tàng thôi.” Lục Tam Phong thu hồi tầm mắt lại.
Xe dừng trước cửa một nhà máy, chỗ gần cửa ra vào có một cái giá đỡ inox được làm thành một chiếc cổng vòm, trên đó viết dòng chữ: “Mỹ phẩm mỹ nhân.” Sau bao nắng mưa, phần inox bên ngoài đã tróc ra, để lộ vết rỉ loang lổ phía trong.
Mặt tiền của xưởng này nhìn có vẻ ổn hơn những nhà khách xung quanh, có vẻ khá rộng.
Tiền Nhã Ninh nhìn qua ke cửa, nói: “Chúng ta chờ một lúc đi, chắc là người vẫn chưa đến.”
Giang Hiểu Nghi nhìn xung quanh, chỗ này rất ồn ào, xung quanh có rất nhiều các thể loại tạp âm vang lên, nếu so sánh với điện tử Thủy Hoàn thì đúng là chẳng thể so sánh nổi.
“Làm sao thế?” Lục Tam Phong thấy cô hơi nhíu mày lại.
“Hơi tồi tàn, em còn tưởng rằng xưởng có vài trăm người sẽ lớn lắm cơ, ít ra thì cũng phải bằng bên điện tử Thủy Hoàn ấy” Giang Hiểu Nghi nghĩ rồi nói nhỏ: “Thì cùng lắm cũng chỉ là nhỏ hơn bên Thủy Hoàn thôi chứ, sao em cảm thấy hình như bên này chỉ là một cái sân bẩn mà thôi.”
Lục Tam Phong nghe câu này xong thì không kiềm lòng được mà bật cười, nhà máy này kể cả có mua lại thì cùng lắm cũng chỉ giá chín trăm triệu, mà thứ đáng tiền nhất ở đây lại chính là máy móc bên trong.
Còn xưởng bên nhà điện tử Thủy Hoàn thì có giá khoảng chín mươi nghìn tỷ đồng đấy.
Hai bên khách nhau hoàn toàn.
Người bình thường mà có được một xưởng lớn thế này thì đã gọi là rất giàu rồi, nếu yên ổn làm ăn, không làm loạn mọi chuyện lên, đợi vài chục năm nữa chỗ này bị phá bỏ rồi di dời đi chỗ khách thì tiền bồi thường cũng đủ để mua mười căn nhà và vài cửa hàng mặt tiền, vậy là chẳng cần làm gì mà tài sản cũng đã vài 300 triệu rồi.
Mấy người đợi được khoảng mười phút thì một ông bác chạy xe ba gác đến, trên tay là chùm chìa khóa lớn, ông ta dừng xe lại, tiếng chìa khóa vang vao nhau kêu leng keng.
“Ai thuê nhà máy vậy?” Ông bác nhìn liếc qua ba người.
“Chúng tôi thuế, trong này là dây chuyền sản xuất mỹ phẩm đúng không?” Giang Hiểu Nghi vội vàng hỏi.
“Đúng, trước kia có một nhà sản xuất mỹ phẩm ở đây, sau này họ thiếu nợ, tiền thuê xưởng đắt quá, không trả nổi nên gán dây chuyền sản xuất sang cho tôi.” Ông bác kia vừa nói vừa tìm chìa khóa, một lúc lâu sau ông ta mới mở cửa ra, nói: “Nếu mấy người muốn dùng dây chuyền sản xuất thì tiền thuê nhà sẽ tăng lên đấy.
Thiết bị trong nhà máy này đã có đủ hết rồi, các thiết bị được lắp trong văn phòng cũng không tệ đâu, mấy người vào xem đi.”
Ba người Lục Tam Phong đi vào, sân mặc dù hơi nhỏ nhưng cũng không đến nỗi, được quét dọn sạch sẽ rồi.
Mặc dù chỗ nay hơi nhỏ nhưng bên trong đã được trang bị hết rồi, có kho, xưởng, phòng bảo vệ, rồi cả văn phòng nữa.
Sau khi đi dạo