**********
Một bữa trưa này của hai người ăn hết hơn một trăm hai mươi nghìn, nếu những người gây dựng sự nghiệp khách nhìn thấy bữa trưa lập nghiệp phong phú với toàn là yến, bào ngư, vi cá như thế này thì sợ sẽ khóc lóc giàn giụa.
Đều là gây sự nghiệp như nhau, nhưng sự khách biệt giữa người và người có đôi khi còn lớn hơn cả người và chó.
Nếu như nhìn từ phía vốn đầu tư, Giang Hiểu Nghi chắc chắn là người đầu từ xuất sắc nhất trên thế giới này, gả cho Lục Tam Phong, bản thân chính là khoản đầu tư có tỷ suất hoàn vốn cao nhất.
Buổi chiều, ở thành phố buôn bán mỹ phẩm, chỗ này là thành phố buôn bán mỹ phẩm lớn nhất trên cả đất nước, giống với thành phố vật dụng linh tinh, ở đây có thể tìm được tất cả các loại mỹ phẩm, giá cả từ cao xuống thấp, toàn bộ đều là giá bán sỉ.
Kiểu tư tưởng tập trung bán sỉ, tập trung phân phối hàng hóa như thế này có tác dụng rất quan trọng trong việc xây dựng và phát triển thành phố sau này, hơn nữa chính phủ địa phương cũng đã cố gắng rất nhiều, thành phố đồ điện gia dụng, thành phố mỹ phẩm, thành phố vật dụng linh tinh, thành phố bán sỉ bán lẻ, và những trải nghiệm khách nhau.
Đủ loại ý nghĩa, sáng tạo đều sẽ ưu tiên phát triển trong thành phố này, nếu như thành công thì sẽ mở rộng toàn bộ khuôn mẫu này ra toàn đất nước, đây chính là sứ mệnh của đặc khu.
Trong thành phố mỹ phẩm tổng cộng có năm mươi bảy nghìn nhà kinh doanh, từ thành phẩm mỹ phẩm, đến quà tặng mỹ phẩm, bao gồm những phụ kiện mỹ phẩm, ví dụ như gel, màu thực phẩm, dầu thầu dầu, son môi, khuôn mẫu thiết kế, dao rọc giấy vân vân, cả một đống!
Lục Tam Phong nhìn tấm biển giới thiệu treo trước cửa, trong lòng hơi kinh ngạc, đây thật sự là Hoa Cường Bắc mỹ phẩm.
"Anh em, anh muốn mua mỹ phẩm à? Muốn nhãn hiệu nào? Muốn loại cỡ nào, chúng tôi đều có cả, chỉ cần cậu nói là lập tức làm ra được!”
Một chàng trai trẻ hơn hai mươi tuổi ở bên cạnh lanh lẹ giới thiệu: “Bên kia chúng tôi còn có bản vẽ, anh có thể chọn thử xem, cái gì cũng làm được cảm, hôm nay đặt hàng là ngày mai lập tức có hàng…..
“Ê cậu kia, cấm kéo khách trước cổng, không biết à?” Quản lý cửa hàng đi ra quát lớn.
“Không phải kéo khách, đây là anh trai tôi với chị dâu của tôi, xin lỗi nhé!” Chàng trai một tay ôm vai Lục Tam Phong, vô cùng thân thiết nói: “Anh, người ta không cho mình trước đứng cửa nói, chúng ta đến quầy của tôi nói chuyện đi..."
Bởi vì tiền thuê mặt bằng sạp hàng không giống nhau, khách hàng cũng không giống nhau, vị trí sát cửa có rất nhiều khách hàng qua lại, tiền thuê cũng đắt, chỗ này cẩm la hét, cấm lôi kéo khách, nếu không sẽ loạn tùng phèo như nồi cám heo.
Lục Tam Phong bị kéo vào một quầy hàng cỡ chừng mười mấy mét vuông, bốn vách tường treo đầy đồ, chàng trai lật vài quyển vở, đồ đạc ở bên trên cực kỳ phong phú, từ son môi, sữa rửa mặt, kem lót, sữa tắm trắng da, kem nền, lông mi giả, tóc giả đầy đủ các loại.
Lục Tam Phong xem hết một lượt, đây chắc cần tới mười tiệm hùn vốn lại làm, kéo khách cho đôi bên, chỉ cần có một người khách đến, cho dù muốn làm cái gì thì cũng chắc chắn có thể giữ chân khách lại, đây là mánh khóe thường dùng của các sạp hàng cấp thấp.
“Ở chỗ này các cậu có son môi không?” Giang Hiểu Nghi hỏi.
“Có, rất rẻ, 4 nghìn rưỡi một thỏi, không tính chuôi son nhé, đắt hơn một chút thì 72 nghìn!” Chàng trai vừa nói chuyện vừa bưng một cái hộp son môi lớn ra từ bên dưới.
Giang Hiểu Nghi thử vài cái sau đó liên tục lắc đầu, hỏi: “Các cậu tự mình mở phân xưởng sao? Hay nhập hàng?”
“Chúng tôi có nguồn hàng của mình, tất nhiên là, nếu như hai người muốn rẻ thì cũng có thể cầm hàng sang đây xem thử” Hào hứng của chàng trai đã giảm dần, cậu ta cảm nhận được hai người này không giống người đến nhập hàng, trái lại giống như đến tìm người bán hàng.
“Chúng tôi đi thêm một lát nữa!”
“Cái kia thì sao? Chị, 72 nghìn, chị bỏ thêm 18 nghìn tiền chuôi, tôi dán cho chị một cái nhãn Lancome, chị đem ra ngoài bán 450 nghìn, chắc chắn có lời, nếu được thì tôi có thể giảm cho chị thêm một chút, năm trăm cây là có thể lấy rồi."
Giang Hiểu Nghi vẫn cứ lắc đầu, mấy người bán hàng bên cạnh đã ló đầu ra nhìn chằm chằm hai người Lục Tam Phong.
Bỏ đồ xuống đi chưa được mấy bước đã có người đến bắt chuyện: “Nào vào nhìn một chút xem, cái gì cũng có.”
“Có mua không cũng vào xem thử đi, tôi có hàng tồn kho đây, rất rẻ!”
“Hàng tồn kho rất rẻ, kem dưỡng ẩm, chỉ có 4 nghìn rưỡi một lọ thôi, nếu lấy thì sẽ rẻ hơn nữa.”
Đi chưa đến một trăm mét mà đủ kiểu mời hàng, thậm chí lôi kéo, đủ làm Lục Tam Phong bỏ tay toàn tập, trái lại là Giang Hiểu Nghi ở trong hoàn cảnh như thế này lại giống như cá gặp nước.
Thử mấy sản phẩm cũng không vừa lòng lắm, hỏi một lát, chỗ làm son môi thật sự rất nhiều, theo như tiếng lóng trong nghề của bọn họ thì son môi là hàng bán chạy, mỗi tiệm ở chỗ này căn bản đều bản son môi, tiền lời trên cơ bản đều là giá niêm yết.
“Mấy cây son này rẻ thật sự luôn đó, đây là lần đầu tiên em biết thì ra son là một giá, chuôi son là một giá khách, bao bì cũng tính giá tiền khách, ngay cả chuôi đẩy lên xuống cũng chia ra thành nhựa, đồng, hợp kim,