Đến chỗ nhận hành lý lấy vali của mình, Lục Tam Phong đi về phía lối ra, vừa đi ra ngoài liền có một người đàn ông đeo kính mát đi tới, ôm bả vai Lục Tam Phong, dùng tiếng Trung Quốc hỏi:
“Đến từ Trung Quốc à? Có gọi taxi không?
“Không cần, cảm ơn!” Lục Tam Phong đưa tay cầm cánh tay anh ta xuống.
“Thôi nào, đừng khách sáo như thế, anh đi đâu vậy? Trường Giang? Cửu Long?” Đối phương đưa tay ra muốn lấy vali của Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong dừng bước, nhìn chằm chằm vào anh ta rồi dùng tiếng Hồng Kông tiêu chuẩn nói:
“Anh bạn, tránh xa vali của tôi ra, không thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Ra ngoài có không ít người đều cầm biển hiệu đón người, Lục Tam Phong nhìn quanh một vòng cũng không tìm được người đứng đầu đơn vi.
“Tổng giám đốc Lục! Tổng giám đốc Lục, lối này!” Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
Lục Tam Phong nghiêng đầu nhìn thấy năm sáu người đi về phía mình, dẫn đầu là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, cài ghim ở tóc, đeo kính, làm cho người ta có cảm giác càng thêm già dặn.
Một người thanh niên đi tới nhận vali từ tay Lục Tam Phong, trong tay Lý Minh Phương cầm một bó hoa đưa cho Lục Tam Phong nói:
“Tổng giám đốc Lục, tôi là phó tổng giám đốc bộ phận tài chính tên Lý Minh Phương, cũng là người phụ trách đội tài chính lần này, thật sự ngại quá, gây phiền toái cho anh rồi, bỏ hoa này tặng cho anh, vất vả rồi.”
Lục Tam Phong nhận lấy bỏ hoa rồi nhìn thoáng qua, tiện tay đưa cho người bên cạnh, hỏi: “Đã điều tra rõ vấn đề chưa?”
“Bây giờ còn chưa rõ.” Lý Minh Phương thở dài nói.
“Đây không phải là nơi để nói chuyện, quay lại khách sạn rồi nói sau."
Bây giờ trung tâm tài chính thuộc về Chiêm Sa Thuỷ, tòa nhà Trung Hoàn, tòa nhà Hoàn Cầu, sàn giao dịch chứng khoán ở đây đều là của trung tâm tài chính, giá nhà ở đây tự nhiên cũng là một tấc đất một tấc vàng.
Lý Minh Phương thuê ba chiếc xe, Lục Tam Phong và cô ta ngồi ở hàng ghế sau, báo cáo đã làm được công việc gì trong một thời gian dài như vậy, bọn họ trong thời gian ngắn tiếp xúc với hai mươi chín công ty đầu tư.
Tám công ty trong số đó đã bước vào một cuộc thảo luận chuyên sâu, bao gồm phát triển công nghiệp, triển vọng thị trường, phát triển và lập kế hoạch ba năm, phát triển và lập kế hoạch năm năm tới.
Chỉ cần phân tích nhu cầu, nói với các nhà đầu tư, miễn là bạn đầu tư vào cổ phiếu, một vài năm sau đó ngồi chờ đợi số tiền đó tăng gấp đôi.
Có thể kiếm tiền là một bản năng, để cho người khác tin rằng bạn có thể kiếm tiền trong tương lai, đây thực sự là một vấn đề khác, cần phải xem trọng hơn.
Lục Tam Phong nghe một mạch, vị quản lý Lý này xuất thân từ tài chính, trên cơ bản đều là trình bày số liệu, cô ta đều biết rõ các loại số liệu tăng trưởng của điện tử Thủy Hoàn, đem số liệu này cho công ty đầu tư xem.
“Công ty hàng đầu Đầu tư Thiên Hồng ở đâu?” Lục Tam Phong hỏi.
“Có ba nhà có thể làm được điều đó, một là Bảo hiểm Ưu Bang, công ty này đã mua một số lượng lớn các loại hình ngân sách của họ, mà Đầu tư Thiên Hồng cũng mua bảo hiểm ở công ty bảo hiểm này cho ngân sách của mình, được coi là bảo hiểm rủi ro, một cái khác là ngân hàng HSBC, có một số lượng lớn các quỹ lui tới, và cuối cùng là tư sản Trần Chinh để đảm bảo lượng ngân sách mà họ bán.
“Chúng tôi cũng không nhận ra ba nhà này, công ty bảo hiểm là một công ty quốc tế lớn, chưa kể đến các ngân hàng, phần còn lại của tư sản Trần Chính, chúng tôi cũng chưa từng tiếp xúc qua!”
“Quỹ Phú Long đâu?” Lục Tam Phong hỏi.
“Không liên quan đến công ty này!” Lý Minh Phương trả lời.
Xem ra chuyện này không liên quan gì đến Trang Đức Trung, Lục Tam Phong lấy tay gãi gãi đầu, trong lòng có chút phiền não, nghĩ tới nghĩ lui thật sự không biết mình đắc tội với ai.
Chiếc xe dừng lại ở cửa khách sạn lớn Sheraton, người phục vụ đã mở cửa xe, Lục Tam Phong xuống xe nói:
“Buổi trưa ăn cơm xong đem tư liệu của công ty tài chính cho tôi, gần đây có gì tiệc rượu gì không, cũng giúp tôi chú ý một chút.”
“Nhanh vậy sao? Tổng giám đốc Lục, tôi cảm thấy ngài vẫn nên nghỉ ngơi một chút, đi máy bay rất mệt mỏi.” Lý Minh Phương quan tâm.
“Phải đó, buổi chiều nghỉ ngơi trước, ngày mai làm việc cũng không muộn!”
Mọi người ở bên cạnh thi nhau mở miệng khuyên bảo, bảy tỏ bộ dáng suy nghĩ cho Lục Tam Phong.
“Không cần thiết!” Lục Tam Phong nói xong lập tức đi vào đại sảnh.
Mấy người Lý Minh Phương vội vàng đi theo, trong mắt bọn họ, Lục Tam Phong là một nhân vật lớn khiến bọn họ sợ hãi, ngày thường tiếp xúc nhiều nhất chính là bộ phận ông tổng, Lục Tam Phong là ông tổng lớn nên trong lòng bọn họ vốn có ấn tượng về anh là vẻ mặt không bao giờ thay đổi, dáng vẻ lúc nào cũng lạnh lùng vô tình.
Đứng trước cửa sổ kính trong suốt ở tầng hai mưới tám, từ trần đến sàn có thể nhìn thấy toàn bộ Chiêm Sa Thuỷ, xa xa là biển xanh, trước mặt là các tòa nhà cao tầng, nơi này phát triển cực kỳ nhanh chóng, tám mươi năm đều đang phát triển rất nhanh, hơn mười năm làm cho nơi này phồn hoa không giống ngày trước nữa.
Lục Tam Phong hút thuốc, trong lòng hiểu được suy nghĩ của những nhà đầu tư đó, kỳ thật không chuyên nghiệp như vậy chính là nhìn vào sự ưa chuộng, trình độ hoạt động của công ty, tốc độ phát triển, tài sản vốn có.
Ngoài sự ưa chuộng ra thì các dự án khác của điện tử Thủy Hoàn đã đáp ứng đủ các điều kiện đầu tư rồi!
Về phần cái gì là ưa chuộng, đơn giản chỉ là các loại tiêu đề, làm vài chuyện, Lục Tam Phong vẫn nhớ người họ Mã kia ban đầu chính là dựa vào khoe khoang chính mình, cũng nói những điều sai sự thật, còn có khuôn mặt giả tạo nữa.
Sự kết hợp này làm cho doanh