Cách một khoảng thời gian dài như vậy, giọng nói của Tô Ái Linh lại xuất hiện, Lục Tam Phong làm sao có thể không kinh ngạc cho được, anh vốn dĩ còn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa.
Có lẽ cô ta đã sớm chốn thân trong bụng cá mất rồi!
“Sao anh không nói lời nào vậy?” Đầu dây điện thoại bên kia hỏi.
“Đã lâu không gặp.
Không ngờ lại có thể gặp được nhiều bạn cũ ở đây như vậy” Lục Tam Phong thở dài, có chút xúc động nói: “Coi như là duyên phận đi, cô còn sống là tốt rồi.”
“Còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt, tôi gọi điện tới đây chính là muốn nói một tiếng, đã hơn một năm không gặp, anh thật sự là “kiềm lư kỹ cùng”, vì giả bộ thành nhà giàu nhất Đại lục mà bao nhiêu thủ đoạn đều giở ra hết.” Tô Ái Linh ở đầu bên kia điện thoại cười giễu một tiếng, rất là khinh thường.
“Tôi thật ra cũng không có năng lực gì, kia chỉ là mấy cái xuồng ba lá mà thôi.” Lục Tam Phong nói qua điện thoại: “Để cho cô phải chê cười rồi.”
“Có cười hay không cũng không quan trọng, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, ở trong này không huy động vốn được đâu, cũng giống như là năm đó tôi muốn mượn nhà máy thực phẩm Phong Giai vậy?”
Anh nghe nói như thế, trong lòng đã gần như rõ ràng, những chuyện phía trước toàn bộ đều là bút tích của cô ta.
“Những chuyện lúc trước tôi cũng không có làm gì sai cả, mọi người đều đang đánh cờ, cô không thể cứ thua thì trách tội cho tôi.
Cô có mưu đồ với tôi, tôi cũng có tâm tư xấu xa với vô, mọi người đều là tám lạng nửa cân!”
Anh trầm giọng nói: “Bây giờ cô trả thù tôi, không chính thống!”
“Trả thù sao? Đây không phải là trả thù, đây là báo ứng của anh, người cặn bã như anh phải nên chịu kết cục trừng phạt đúng tội!” Tô Ái Linh giống như bệnh thần kinh hét lên:
“Tôi muốn tận mắt nhìn thấy anh phá sản!”
Anh vừa mới chuẩn bị vỗ về cô ta một chút, điện thoại đã gác máy.
Anh ngồi ở vị trí thượng vị, mẫu mắt ngưng trọng, Tô Ái Linh không chết, thật ra chuyện này có xác suất rất lớn, ngay lúc đó bình xăng trên ca nô hẳn là đã đầy ròi, chỉ cần không lạc đường trên biển thì đã có thể chạy thẳng tới Xứ Sở Kim Chi.
Nhưng điều mà Lục Tam Phong bây giờ không thể nghĩ ra chính là công ty của cô ta đã bị niêm phong, thu nhập bất hợp pháp cũng đã nộp lên trên kho bạc nhà nước, người này thế mà vẫn còn có công ty tài chính ở bên cạnh sao?
Chẳng lẽ loại chân đất như Tô Ái Linh mà cũng có hiểu biết về tài chính nữa à?
Trong mắt anh, Tô Ái Linh chính là loại người nhờ thức thời đi cửa sau mà quật khởi nhanh như gió, bọn họ nổi lên rất nhanh, tiếp theo lại bị nhà nước gõ một cú rớt xuống, tiêu tán cũng cực kỳ nhanh.
Họ không hiểu gì về kinh doanh, trình độ học vấn thấp, đại đa số lại thích đi sâu vào các mối quan hệ cá nhân.
Mà Tô Ái Linh bây giờ đang ở trong giới tài chính của Hương Giang, nói chuyện rõ ràng vẫn có công ty nghe, điều này đặc biệt nằm ngoài dự kiến của anh.
“Tổng giám đốc Lục, đồ ăn đã chuẩn bị xong, phóng viên của hai đài truyền hình cũng đã tới.” Lý Minh Phương đi tới nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Lục Tam Phong bỗng chốc tỉnh táo, phản ứng lại, nói: “Lấy quần áo của tôi lại đây.
Những người mẫu kia còn ở đây hay là đi rồi?”
“Vẫn còn!”
“Để cho bọn họ cùng lên sân khấu!”
Hơn mười phút sau, trong nhà hàng tư nhân rộng lớn, hai phóng viên đã đứng ở bên kia chờ, các cô ấy đều đã gặp qua nhiều tràng diện lớn, có điều lúc này đây ở nhà hàng tư nhân này quả thật có chút xa xỉ phung phí.
Một cái bàn gỗ lớn dài bảy đến tám mét, phía trên bày đầy chén đĩa bằng kim loại mạ vàng, bên cạnh có năm đến sáu đầu bếp đang đứng, nóc phòng ở hiện trường rất cao, hình dạng này có thể cao tới năm mét, khiến cho người ta có một loại cảm giác trống trãi không nói nên lời.
Dưới ánh sáng vàng rực rỡ, Lục Tam Phong tiêu sái bước ra, bên cạnh có hai cô gái nhỏ khoác tay, tiền hô hậu ủng, đi đến trước mặt hai vị phóng viên cười nói:
“Cảm ơn hai vị đã tới phỏng vấn, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện.
“Có thể được phỏng vấn ngài chính là vinh hạnh của chúng tôi, nhìn ngài có vẻ như tuổi cũng không lớn thì phải?” Một phóng viên nói.
“Tôi à, năm nay hai mươi lăm tuổi, xác thực vẫn còn rất trẻ, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng gì tới việc tôi ngồi lên vị trí nhà giàu nhất đại lục cả.”
“Dựa theo một ít tin tức mà tôi thăm dò được, dưới cờ của ngài chỉ có hai công ty là Thủy Hoàn và nhà máy thực phẩm Phong Giai?” Phóng viên còn lại ở bên cạnh nói.
“Đây chỉ là một phần trong sản nghiệp của tôi mà thôi, cô điều tra được những thứ này ở đâu vậy?” Lục Tam Phong ngẩng đầu hỏi.
“Tôi có một vài người bạn trên đại lục, có gọi điện thoại hỏi thăm một chút.”
“Bạn bè à, xem ra bạn của cô còn hiểu rõ về tôi hơn cả tôi nữa.
Anh vươn tay ra, làm động tác mời ngồi nói: “Hai vị, mời ngồi.”
Hai người ngồi xuống, phỏng vấn xem như chính thức bắt đầu, đầu bếp bắt đầu dọn thức ăn lên.
Ni Ni ngồi bên cạnh Lục Tam Phong, đối với trường hợp này cô ta so với bất kỳ ai đều không đắn đo, dáng vẻ rất là kệch cỡm dựa vào tay anh, dùng nĩa xiên một ít đồ ăn gì đó nhẹ nhàng đưa đến miệng cho anh.
“Trước mắt bên phía đại lục cũng không có bảng xếp hạng phú hào đứng đầu, thật ra rất nhiều người đều muốn biết tình hình của cải của phú hào trên đại lục.
Ngài nói ngài có tài sản ba chục tỷ, nhưng lại còn trẻ tuổi như vậy, giống như hơi khó để thuyết phục được người khác!”
Anh đang ăn cơm, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Công ty Thủy Hoàn, Phong Giai, mấy thứ này chỉ là tôi tùy tiện chơi một chút, các người cũng đừng dùng cái loại ánh mắt buồn chán nghèo túng này nhìn vào đại lục, tranh thủ đi nghiên cứu sâu một chút.
Bây giờ chúng tôi thực sự rất giàu có, về phần tôi, tại sao trẻ tuổi lại có tiền như vậy, cô đoán xem là vì cái gì?”
“Vậy anh có biết, cô Ni Ni đây là người của ngài Đường Đình Nhân hay không?
“Tôi chỉ thuộc về bản thân mình, không thuộc về bất kỳ ai