Sân golf ở sau vườn cũng không quá lớn, vừa đủ một người chơi.
Lục Tam Phong cũng không mới lạ gì việc chơi golf, một đời trước vì dung nhập vào xã hội thượng lưu mà còn đặc biệt đi học môn này.
Hai tay anh nắm cây gậy, xoay người vung gậy, một tiếng phịch vang lên, trái bóng cứ thế bay thật nhanh đi rồi rớt xuống đất lần một đoạn lại rơi vào lỗ golf.
"Tốt!"
Mọi người vỗ tay tán thưởng.
"Tổng giám đốc Lục đánh golf thật sự rất giỏi." "Tạm được thôi, đã một đoạn thời gian rồi không đánh, bây giờ cũng có chút cảm giác không quen tay!" Lục Tam Phong nói xong lại bước đến đường golf tiếp theo.
"Tổng giám đốc Lục, anh có biết cô Ni Ni là bạn gái của Đường Đình Nhân không? Nghe nói bây giờ anh ta chuẩn bị gây rắc rối cho anh." Một phóng viên cố tình gây sự nói.
"Anh Đường luôn làm như vậy sao?" Lục Tam Phong vừa nói vừa lại vung một gậy.
"Gia đình của anh Đường Đình Nhân là tập đoàn đóng tàu lớn thứ ba ở Hương Giang, còn làm cả buôn bán hàng hóa.
Có thể anh không biết rõ nhưng gia tộc của tổng giải đốc Đường tuy không thể nói là một tay che trời thì ít nhất cũng là nửa tay che trời." Phóng viên cười tủm tìn nhìn Lục Tam Phong nói tiếp: "Không biết nhà giàu số một như tổng giám đốc Lục gặp phải anh Đường sẽ như thế nào đây."
Lục Tam Phong đương nhiên biết đối phương đang cố tình gây sự, hai tay chống lên gậy đánh golf, anh bình thản trả lời: "Riêng tôi nghĩ chỉ có thú vật mới vì tranh giành khác phái mà đấu đá.
Đương nhiên nếu anh Đường có ý kiến gì với những lời tôi nói thì có thể đến nói chuyện với tôi bất cứ lúc nào cũng được."
Phỏng vấn xong, họ cũng đã đạt được hiệu quả như mong muốn.
Hôm nay tin tức nóng nhất chính là vị thiếu gia ăn chơi Đường Trung nghẹn một bụng tức, còn tin tức về người giàu nhất Trung Quốc lại không được nhiều người quan tâm chú ý đến.
Buổi chiều, trên ti vi đã phát sóng cuộc phỏng vấn ở sân golf trước đó.
Cuộc đối đầu giữa vị thiếu gia ăn chơi đến từ Trung Quốc Lục Tam Phong và vị thiếu gia ăn chơi ở nơi đây Đường Đình Nhân, ngay lập tức thu hút được rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Ngay cả những nhân viên bình thường trong một số tòa nhà tài chính cũng buôn chuyện về tin tức này.
Lục Tam Phong dành chút thời gian gọi điện thoại báo bình an với Giang Hiểu Nghi, hai người cũng không nói gì nhiều.
Bây giờ thời gian cấp bách, anh còn phải xem xét lại những công ty thượng lưu trước đó đã cự tuyệt Điện tử Thủy Hoàn.
Về phương diện ngân hàng, Tô Hữu Bân sẽ không thể chen vào được, cô ấy không có nhiều sức lực như vậy.
Còn công ty bảo hiểm thì càng không thể, như vậy chỉ có mỗi tập đoàn tư bản Trần thị.
Hơn bốn giờ chiều, trên bàn của anh đã đặt một số tư liệu của tập đoàn tư bản Trần thị.
Tập đoàn tư bản Trần thị, chủ tịch là Trần Nhạc Di, năm nay năm mươi ba tuổi, người đại lục, là những người đầu tiên ra biển, vào niên đại bảy mươi đã chạy đến Hương Giang, là một người phụ nữ truyền kỳ.
Nghe nói năm đó, bà ta từ Thành Minh lặn lội tới đây, nhưng cụ thể việc này là thật hay giả thì lại không có chứng cứ nào.
Bà ấy bắt đầu là làm người giúp việc, sau đó thành công nhờ vào con đường gả chồng.
Bà ấy đã gả cho sáu người đàn ông, mỗi lần gả chồng là một lần tầng lớp lại được gia tăng, từ một ông chủ nhỏ đến một thương nhân bất động sản, xem tư liệu của người phụ nữ này thôi mà khiến Lục Tam Phong cũng có chút giật mình khiếp sợ.
Lý Minh Phương hình như cũng thấy được Lục Tam Phong kinh ngạc, bản thân cô khi nhìn thấy những tư liệu đó cũng giật nảy mình, người phụ nữ này quả là một người kỳ tài, trong tư liệu ghi rõ trình độ văn hóa của bà ta chỉ mới tiểu học.
"Đây đều là thật sao?" Lục Tam Phong hỏi.
"Đây đều là những tư liệu công khai, chắc không phải là giả, tôi đã gọi điện thoại hỏi các công ty cố vấn để biết tình hình thực tế thì được cho biết, vị tổng giám đốc Trần này có năng lực học tập vô cùng mạnh, lúc gả cho thương nhân bất động sản thì bà ta đã điên cuồng học thiết kế, bản thiết kế xa hoa của tiểu khu Trường Giang chính là do bà ta vẽ."
"Tám năm trước sau khi ly hôn với người chồng trước đó, bà ta mang theo ba tỷ rồi sáng lập nên tập đoàn tư bản Trần thị, chỉ trong vòng một năm đã thu về hàng triệu đô la Mỹ, từ đó về sau tập đoàn tư bản Trần thị đã có chỗ đứng, mối quan hệ của bà ta vô cùng rộng rãi, nghe nói hơn phân nửa người ở Hương Giang này đều phải nể mặt bà ta.
Công ty của bà ta chủ yếu làm về niêm yết bảo đảm, quỹ bảo đảm, đầu tư cổ phiếu và còn nắm giữ dài hạn cổ phần của các công ty như tàu thủy Thiên Việt, điện tử Sony và thương mại Hạo Hãn.
"Đồng thời bà ta còn qua lại mật thiết với không ít ngân hàng tài chính lớn, năm trước vốn lưu động của họ đạt tới mười tám nghìn tỷ, lợi nhuận ròng là chín mươi tỷ, biên độ tăng trưởng là mười hai phần trăm!"
Lục Tam Phong nghe được những số liệu như vậy thì mặt anh nhăn nhó nói:
"Tô Ái Linh có quan hệ gì với bà ta?"
"Cái này...!Không có thăm dò được, công ty cố vấn cũng không hỏi thăm những chuyện như vậy!"
Một người phụ nữ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sao có thể là nhân vật đơn giản được, con đường mà họ đi so với những người ăn học thành tài lại càng thêm quanh co khó khăn hơn nhiều.
Lúc chạng vạng: "Đêm hội tài chính" diễn ra hàng tuần lại sắp bắt đầu.
Nhiều người chuẩn bị ăn mặc tỉ mỉ, thứ hai hàng tuần chính là lúc diễn ra phiên giao dịch, không ai biết được sau cuối tuần gặp lại thì người kia có còn là bản thân trước kia hay không.
Có người lấy được cơ hội mà một đêm phát tài, cũng có người lại xuống dốc không phanh.
Tại nơi thành phố có nhịp sống nhanh này, mỗi ngày đều có kỳ tích xuất hiện, mọi người đều bước đi thật vội vàng, họ chỉ mãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào núi vàng núi bạc kia, không ai để ý đến xương khô dưới chân mình.
Đường Đình Nhân vừa nhận ra người được phỏng vấn trên ti vi thì vô cùng tức giận, thật sự là không thể nhịn được nữa.
Lúc sáng vừa mở tài khoản ra đã thấy ba anh ta căn dặn anh ta không được gây chuyện phải tập trung vào sự nghiệp, một