**********
Mười mấy phút sau, một người đàn ông đi vào, tuy rằng anh ta rất không phục đối với một người phụ nữ như Tô Ái Linh, nhưng người ta hiện tại là bóng hồng bên cạnh tổng giám đốc Trần, nếu không đến thì khó tránh khỏi việc bị gây khó dễ trong công việc.
“Tổng giám đốc Tô, cô đang tìm tôi sao?” Người quản lý bộ phận thông tin hỏi.
“Có công ty nào sẵn sàng đầu tư vào điện tử Thủy Hoàn không?” Tô Ái Linh đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Anh có biết là những công ty nào không?”
“Sáu công ty nói chuyện vào ngày hôm nay, tất cả đều là vốn quốc tế, một thời gian nữa tôi sẽ cung cấp cho cô bản danh sách các công ty."
“Không chỉ danh sách, mà còn cả phương thức liên lạc nữa, đi đi!” Tô Ái Linh khoát tay ra hiệu cho anh ta có thể đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, sắc mặt cô ta có chút khó coi, từ trong ngăn kéo lấy ra một tài liệu trống không, bắt đầu chuẩn bị một món quà lớn dành cho Lục Tam Phong.
Mọi chuyện đều đã ầm ĩ đến tình cảnh này rồi mà vẫn có công ty nguyện ý đầu tư cho điện tử Thủy Hoàn, ngay cả Tô Ái Linh cũng không thể không thừa nhận điện tử Thủy Hoàn quả thật có tiềm lực đầu tư, Lục Tam Phong cũng thật sự có năng lực, trong vòng một năm nâng đỡ một công ty chế tạo trở nên vững chắc như vậy.
Lục Tam Phong càng có năng lực thì Tô Ái Linh lại càng tức giận, hai người đều trải qua hoàn cảnh trưởng thành giống nhau, đều là từ tầng lớp dưới đi lên, nếu có thể song kiếm hợ bích, tuyệt đối không gì có thể cản nổi, nhưng Lục Tam Phong lại lựa chọn gài bẫy cô ta.
Điều này như một cục đá chặn ở trong lòng khiến Tô Ái Linh vô cùng không thoải mái.
Cuộc đàm phán trong biệt thự kéo dài cho đến khi mặt trời buông xuống, Lục Tam Phong cũng không đi tiễn những người này, chỉ đứng trên đài quan sát nhìn bọn họ thì thầm rỉ tai nhau đi ra ngoài.
Trang Đức Trung ngồi trên ghế mây bên cạnh rót cho mình một tách trà, nói: “Tổng giám đốc Lục, anh nợ tiền của tôi, tôi lại còn phải giúp anh nói dối sao?”
"Hai chúng ta bây giờ là châu chấu đứng trên cùng một sợi dây thừng.” Lục Tam Phong quay lưng lại với anh ta thuận miệng nói.
“Bây giờ tôi không muốn buộc chung một sợi dây thừng với anh, tôi cảm thấy có mùi nguy hiểm, những người này rõ ràng là nhìn thấy bây giờ anh không có sự lựa chọn, vì vậy không ngừng ép giá, định giá hàng tỷ cho anh ép xuống đến năm tỷ.
Trang Đức Trung uống một ngụm trà rồi nói: “Tôi thật sự không biết trong đầu anh đang nghĩ gì lại đi đắc tội với nhiều người như vậy.”
Lục Tam Phong hít sâu một hơi, anh cũng không muốn làm như vậy, nhưng thời gian quá gấp rút, điện tử Thủy Hoàn đã tụt lại phía sau một bước về thiết bị gia dụng nhỏ, trước cuối năm phải đưa được tiền ra để chuẩn bị cho việc ra mắt sản phẩm tiếp theo.
“Chỉ cần vượt qua được cửa ải trước mắt này, điện tử Thủy Hoàn sẽ trở lại, nghênh đón chúng ta chính là tương lai vô hạn, tổng giám đốc Trang, anh hẳn là hiểu rõ tôi nhất, tôi biết anh rất hài lòng đối với điện tử Thủy Hoàn, bằng không cũng sẽ không bị tôi khuyên giải.
"
Lục Tam Phong quay đầu lại nhìn anh ta nói: “Đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng cũng không đúng, bây giờ tôi cảm thấy lần này anh có thể không lấy được đủ vốn rồi, thừa dịp chưa kịp phá sản thì trả lại tiền trước đi.” Trang Đức Trung tựa vào ghế mây: “Tôi là người phụ trách khu vực đại lục, nếu có lỗ hổng tài chính mười lăm tỷ thì tôi sẽ không giữ được công việc này nữa.”
“Đừng hoảng hốt, cho dù là tính toán tồi tệ nhất, dựa theo điều kiện bọn họ đưa ra hôm nay mà tiếp nhận, tuy rằng so với dự đoán của tôi còn thiếu chút nữa, đến lúc đó phần thiếu hụt kia để anh bổ sung vào.”
Lục Tam Phong đi tới trước mặt anh ta ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Cứ như vậy, điện tử Thủy Hoàn qua được giai đoạn này, anh chiếm cổ phần cũng lớn, đến lúc đó thu nhập cũng cao hơn.
Trang Đức Trung trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, có chút dở khóc dở cười, anh ta đạp vào mười lăm tỷ đồng rồi mà ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, còn để cho mình lao vào tiếp?
Tổng giám đốc Trang lắc lắc đầu giống như lắc trống vậy, anh ta không nghe thứ lời hoang đường này của Lục Tam Phong đâu.
“Tôi sẽ phân tích cho anh, bây giờ đầu tư năm mươi triệu vào điện tử Thủy Hoàn thì có thể thu hoạch được bao nhiều trong ba năm tới.” Lục Tam Phong định bẫy anh ta.
Trang Đức Trung trực tiếp đứng dậy rời đi, anh ta cực kỳ hiểu rõ, không thể nghe, chỉ cần nghe Lục Tam Phong nói, anh ta sẽ không nhịn được muốn đầu hàng, nhưng trong này nguy hiểm rất lớn.
Điều tuyệt vời ở đây là sự tăng trưởng bùng nổ trong tương lai, anh đầu tư mười triệu, một vài năm sau đó anh có một trăm triệu, thậm chí sẽ còn nhiều hơn.
Lục Tam Phong cũng không đuổi theo tiếp tục nói, cả buổi chiều đàm phản, anh ta cũng không có hy vọng quá lớn đối với những công ty này, hy vọng lớn nhất chính là ở phía Hồng Quảng.
Lục Tam Phong nhìn hoàng hôn trên bầu trời, thưởng thức một ngụm trà, suy nghĩ ngàn vạn lần, doanh nghiệp nhỏ ở tầng lớp dưới so đấu xem ai lợi hại hơn, mở một xưởng nhỏ, chỉ cần mặt anh da dày, tâm địa đen tối, không từ chối bất kỳ thủ đoạn nào thì nhất định có thể làm rất tốt.
Các doanh nghiệp chính là dựa vào việc cướp đoạt thị trường, dựa vào sản phẩm, tiếp thị, kênh bán hàng, diện tích trưng bày rộng lớn mà chiếm lĩnh cả thị trường!
Và cuộc chiến giữa các doanh nghiệp lớn phụ thuộc vào kế hoạch cho tương lai, có thể nhìn thấy trong thập kỷ tới, doanh nghiệp có thể phát triển ổn định, lãnh đạo một công ty lớn dựa vào sự kiên nhẫn.
Giống như con báo đốm trên thảo nguyên châu Phi, che giấu chính mình, vào thời khắc mấu chốt cho một kích trí mạng, cho dù tất cả mọi người đều biết anh muốn làm gì,