Ở mảnh đất Sông Hương này, xã hội thượng lưu có cách giải quyết của xã hội thượng lưu, rất ít khi có người đi tìm một số kẻ đầu đường xó chợ để giải quyết vấn đề, thứ nhất là hạ thấp giá trị của mình, thứ hai là sẽ khiến người cùng tầng lớp khinh thường.
Nếu không phải Đường Đình Nhân cần phải trừng trị Lục Tam Phong một trận ra trò thì anh ta cũng sẽ không làm loại chuyện tự hạ thấp thân phận như thế này này.
Ngày kế, Phùng Chính Anh bị gọi vào thư phòng, nói anh ta ở nên theo sát bên người Lục Tam Phong nhiều hơn một chút, Phùng Chính Anh cho dù là hàng vạn lần không muốn, lúc này thì anh ta cũng chỉ có thể buồn bực đáp ứng.
Lái xe đến biệt thự, cùng Lục Tam Phong ngồi uống trà, cả buổi sáng một câu cũng không nói, Lục Tam Phong cũng biết trong lòng anh ta nghĩ cái gì.
Lý Minh Phương đi vào nói: “Tổng giám đốc Lục, đã đến giờ ăn cơm trưa rồi ạ.”
“Cậu cả Phùng, uống nhiều nước trà như vậy, nên ăn chút cơm” Lục Tam Phong đứng lên duỗi lưng, cũng không quan tâm anh ta, tự mình đi đến nhà ăn.
Phùng Chính Anh cảm giác thời gian một buổi sáng này, thật sự là một ngày dài như một năm, nếu không phải là ba già sai anh ta đến, thì dù chỉ là một giây đồng hồ anh ta cũng không muốn nán lại đây.
Trong lòng anh ta cảm thấy ba già hơi khinh thường anh ta, luôn cho rằng anh ta không có năng lực gì, năm ngoái thì không kịp, Phùng Chính Anh đã chuẩn bị xong năm sau tự mình nắm lấy mấy hạng mục cho ông ấy nhìn xem.
Trong nhà ăn, Lục Tam Phong đang ăn cơm hỏi: “Tổng giám đốc Trịnh bọn họ đã gọi điện thoại đến rồi sao?”
“Gọi rồi, nói muốn tiếp tục thảo luận, trong điện thoại bọn họ nói, đêm qua bọn họ đã tán gẫu cùng một người phụ nữ tên là Tô Ái Linh.” Lý Minh Phương trả lời.
Đôi đũa trong tay Lục Tam Phong gác lại trên bàn, vẻ mặt rất khó nhìn ra cái gì, hít sâu một hơi nói: “Vậy thì để cho bọn họ đến thảo luận đi.”
Phùng Chính Anh nhìn bộ dạng như thế của anh, cười một chút nói: “Anh không lấy được tài trợ như mong muốn, mảnh đất Sông Hương này không có một tên nào là ngu ngốc đâu, những công ty này đều rất khôn khéo”
“Tôi cũng không nghĩ tới việc lấy phần tiền tài trợ từ trong tay bọn họ.” Lục Tam Phong thuận miệng nói.
“Bây giờ ngoài sáu công ty này, anh vẫn còn có cơ hội khác sao?”
“Chờ ba của anh đấy!” Lục Tam Phong nói trắng ra: “Bây giờ ba của anh không mở miệng, chính là chờ những công ty này đè ép tôi, giá cả đè xuống một cái giá thấp, ông ta lập tức lấy giá so với cái giá này cao một chút nhập cổ phần, sở dĩ sáu công ty này dám ép giá như vậy, chính là vì bọn họ cho rằng không người nào tìm đến tôi.”
Lục Tam Phong chỉ cần dùng vài ba câu đã nói rõ tình hình trước mắt.
Phùng Chính Anh căn bản không tin lời của Lục Tam Phong, ở trong mắt anh ta Lục Tam Phong tự mình xem mình là một chiếc bánh ngọt, thực ra căn bản không ai cần cả.
Hơn một giờ chiều, đại diện của sáu công ty lại tới, lúc này ngồi ở trong phòng khách rộng rãi hơn không ít, thời gian một buổi chiều toàn là xoay quanh năm điều kiện hôm qua mà hỏi, đối phương ép giá càng thấp hơn.
Toàn bộ quá trình Lục Tam Phong đều đen mặt, thẳng thắn nói với bọn họ, chính mình nếu không thể tham gia tài trợ này, sẽ bay sang nước Mĩ, hoàn cảnh tài trợ bên đó rất tốt.
Ý tứ lần này của sáu công ty là, trước lấy giá thấp thu vào tay một phần cổ phiếu, tiếp theo lại lấy giá cao nhập cổ phần, có thể nâng cao giá trị, đồng thời đặt nền móng cho các đợt tài trợ tiếp theo.
Lục Tam Phong căn bản không tin loại nói càn nói bậy này, sau khi thu được đợt cổ phiếu giá thấp đầu tiên, những người này sẽ không mua cổ phiếu giá cao nữa, loại kỹ xảo lừa người này cũng dám lấy ra trước mặt anh để khoe khoang.
Sáu giờ chiều, Lục Tam Phong tiễn khách, song phương ồn ào tan rã trong không vui.
“Tôi cũng về nhà đây, có cái bàn giao với ông cụ nhà tôi rồi, loại bao cỏ này vậy mà có thể mở công ty, cũng là hiếm thấy!” Trong miệng Phùng Chính Anh than thở nói, đứng lên đi ra cửa.
Lục Tam Phong không phản ứng với anh ta, mà là đi đến chỗ điện thoại, gọi điện thoại cho Tô Ái Linh.
Gọi liên tục bốn cuộc điện thoại, đầu bên kia mới nhấc máy.
“Ai vậy?” Giọng nói đầu kia điện thoại hơi mê người.
“Là tôi, Lục Tam Phong đây!” Lục Tam Phong trầm giọng nói: “Cô rất cuộc muốn làm gì? Còn đặc biệt gọi những người đó đi, truy tìm gốc gác của tôi, cô có bệnh tâm thần có phải không?"
Tô Ái Linh nghe thấy giọng nói của Lục Tam Phong, nụ cười trên mặt biến mất, giọng nói sắc bén lên: “Tôi chính là muốn anh chết đấy!”
“Cô muốn tôi chết, có phải không? Đến đến đến, cô chọn một nơi, mẹ nó, hôm nay không phải cô giết chết tôi, thì chính là tôi giết chết cô!” Lục Tam Phong quát to.
“Được, có thể, muốn gặp mặt có phải không, bãi biển Vân Ngạn ở Chiêm Sa Thuỷ!” Tô Ái Linh nói xong liền cúp điện thoại.
Cô ta ngồi trên sô pha, cả người lộ ra vài phần thống khổ, lấy tay day day trán, rồi cô ta thay một cái quần jean, giày thể thao, lái xe thẳng đến bãi biển Vân Ngạn.
Bãi biển Vân Ngạn, xem như là bãi biển khá nổi tiếng ở đây, vào mùa hè người tới nơi này nghịch nước rộn ràng nhốn nháo, bây giờ mặc dù thời tiết cũng không quá lạnh, nhưng mà rất ít người.
Tô Ái Linh đi dạo ở ven đường, thường thường có vài tên du côn qua đường huýt gió với cô, cô nhặt lên một viên gạch ở ven đường rồi lập tức ném lên đầu người ta, mấy du côn sợ tới mức bỏ chạy cũng không quay đầu lại.
Lục Tam Phong dừng xe xong, tìm kiếm ở ven đường, khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cất bước chạy vội tới.
Chạy đến sau lưng Tô Ái Linh, một tay xoay người cô ta lại, trầm giọng nói: