Tất cả đèn đóm ở nhà máy chế biến thực phẩm Phong Giai đều được bật lên, ánh điện sáng choang.
Ban đêm hơi lạnh lẽo, đám người Cao Chí Dũng đứng chờ ở cửa, phó giám đốc Đinh cũng đi ra ngoài.
Cho dù ông ta vô cùng khó chịu nhưng vẫn phải cho Lục Tam Phong mặt mũi.
Chiếc xe đi từ xa đến gần, Tạ Thành Kiên nhìn thấy một đám đông đứng trước cổng nhà máy thì thầm cảm thấy ngạc nhiên trong lòng.
Thời tiết lạnh lẽo như vậy mà tất cả lãnh đạo cấp cao đều ra trước cổng đón tiếp, có lẽ chỉ Lục Tam Phong mới làm được.
Chiếc xe dừng lại, Giang Đông Việt nhanh nhẹn bước xuống mở cửa xe cho Lục Tam Phong.
Cao Chí Dũng chạy đến, giả vờ nói: “Tổng giám đốc Lục, thực ra anh không cần đến đây vội thế này, anh cứ gọi một cuộc điện thoại và nói với tôi là được rồi.”
Lục Tam Phong xuống xe, không nói lời nào.
Cao Chí Dũng cũng là cao thủ giả vờ ngớ ngẩn, trong lòng biết anh đến chỗ làm của mình chủ yếu vì anh không muốn ở nhà.
Anh không biết phải đối diện với ba mẹ làm sao, đặc biệt là khi ba mẹ Lục Tam Phong liên tục giục Giang Hiểu Nghi sinh con, thực ra anh không thoải mái trong lòng.
Trong số những người kia, người duy nhất mà anh có tình cảm chính là Giang Hiểu Nghi, còn lại đều như người lạ với anh.
“Bớt nói linh tinh mấy chuyện khác, suốt đêm nay bàn công việc thôi!” Lục Tam Phong sải bước đi về phía xưởng.
Phó tổng giám đốc Đinh ra đón, nói: “Tổng giám đốc Lục, mấy sản phẩm này cần marketing lên kế hoạch quảng cáo..."
“Ông biết cái gì!” Lục Tam Phong đưa tay gạt ông ta, tiếp tục đi vào phía trong.
Tạ Thành Kiên, Giang Đông Việt và Giang Đông Cường nhìn Lục Tam Phong bước vào trong xưởng, còn những người kiêu ngạo trước mặt ba người vào ngày bình thường, giờ đây đều khúm núm trước mặt Lục Tam Phong, trời rét còn phải ra ngoài đứng.
Kiểu phô trương như vậy làm ba người cảm giác rất hãnh diện.
“Đây mới là dáng vẻ của sếp lớn chứ, mẹ nó, lần trước tôi đến gặp trưởng quản lý xưởng, anh ta hoàn toàn không để ý tôi.”
Giang Đông Việt bước đến trước mặt xưởng trưởng Lý, quát to:
“Thấy chưa, đấy là em rể của tôi đấy!”
Xưởng trưởng Lý cười lúng túng, rất xấu hổ.
“Làm người cần có tiền, khi chúng ta giàu thì đám người này rất nể chúng ta.” Tạ Thành Kiên ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi vào trong.
Cái công ty của anh ta so sánh với doanh nghiệp của Lục Tam Phong thì như học sinh gặp thầy giáo.
Chưa kể hôm nay chỉ mới dùng danh tiếng của Lục Tam Phong mà thôi.
Anh ta thầm nghĩ trong lòng, mình cũng phải cố gắng, chưa dám nói đạt tiêu chuẩn như Lục Tam Phong nhưng ít nhất cũng nên gây dựng được xí nghiệp lớn, bên dưới có hàng nghìn nhân viên.
Mỗi người một suy nghĩ, cùng nhau bước vào nhà máy.
Lục Tam Phong nói bọn họ đến phòng nghỉ chơi, còn anh dẫn đầu cả đám Cao Chí Dũng, phó tổng giám đốc Đinh và xưởng trưởng Lý lên tầng trên.
Trong phòng làm việc ở tầng hai, Lục Tam Phong ngồi trên ghế ông chủ, mở miệng hỏi: “Tình hình hiện giờ thế nào, thống kê dữ liệu tiêu thụ mỗi tỉnh lớn và nhóm người chủ yếu mua sắm sản phẩm."
“Tôi gọi nhân viên tới.” Cao Chí Dũng cầm điện thoại bàn để gọi.
Chẳng bao lâu sau đã có khoảng bảy, tám người đến, nam có mà nữ cũng có.
Phòng làm việc vốn dĩ không rộng, giờ có vẻ hơi chen chúc.
Cao Chí Dũng ngồi vào ghế văn phòng như thói quen, trước đây không có Lục Tam Phong đến thì anh ta cũng dựa người vào bàn làm việc như thế này.
Không ít người hút thuốc, trên ô cửa sổ đang mở ra giữa mùa đông có tàn thuốc lá.
Gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Lục Tam Phong đã hiểu chung chung về thực phẩm Phong Giai.
Hơn một năm không để ý, lượng tiêu thụ đã tăng ba trăm lẻ bảy phần trăm, đủ kiểu thức uống tăng thêm mười bảy loại, trong đó có chín loại dừng sản xuất vì khó tiêu thụ.
Vào mùa hè, quy mô thị trường được mở rộng rất nhanh, lượng tiêu dùng hàng tháng vượt trên chín trăm triệu.
Cao Chí Dũng có vẻ tự tin thái quá, cho rằng thực phẩm Phong Giai đã có năng lực ảnh hưởng giá thị trường.
Trước tiên anh ta tăng giá kiếm lợi nhuận cho thương nghiệp nhưng bảng giá thay đổi lại kéo theo lượng mua sắm sản phẩm giảm thấp ba trên mười.
Sau khi Lục Tam Phong nghe xong, anh lập tức ngẩng đầu nhìn Cao Chí Dũng.
“Tôi biết sai rồi, bài học này đã dạy tôi một đòn đau đớn."
Cao Chí Dũng cúi đầu nói: “Vào mùa hè này, chúng ta hãy đánh sâu vào thị trường, tôi nhìn khắp cả nước chẳng có doanh nghiệp nào đấu nổi với chúng ta."
“Kẻ địch lớn nhất là chính mình!” Lục Tam Phong trầm giọng nhắc nhở.
Cao Chí Dũng gật đầu, cảm thấy câu này rất hay.
“Tiếp theo hãy sản xuất mì ăn liền, nhưng nếu hương vị của sản phẩm không thay đổi thì anh sẽ chẳng có vị trí trên thị trường.” Lục Tam Phong dựa lưng vào ghế, hỏi:
“Có mì ăn liền à? Tôi nếm thử cho”
“Đi lấy hai gói đến đây.” Xưởng trưởng Lý căn dặn nhân viên bên cạnh.
“Hai gói thì đủ cho mấy người ăn hả? Mang một thùng đến đây, chuẩn bị nước sôi cho tôi, đêm nay ăn món này.
Lục Tam Phong nói với Cao Chí Dũng: “Khi sản xuất thực phẩm, thứ nhất là an toàn, đặc biệt với đối tượng trẻ em.
An toàn luôn luôn được đặt lên hàng đầu.
Bây giờ con đường tiêu thụ chủ yếu là dựa vào kỹ năng marketing, anh tăng giá kiếm lời ư? Sao anh lại muốn vậy?”
“Là để...!Mở rộng quy mô.” Cao Chí Dũng cúi đầu, nói.
“Tôi có thể khẳng định thế này với anh, ngành nghề thực phẩm sẽ nghênh đón những trận cạnh tranh khốc liệt, và chúng kéo dài rất lâu.
Có lẽ sẽ cần cạnh tranh liên tục trong vòng mười năm, lợi nhuận giảm thấp