**********
Lục Tam Phong trở về chuẩn bị kỹ càng rồi đến văn phòng để ngủ, Tạ Thành Kiên chạy tới, nhỏ giọng nói với anh:
“Anh rể, chị nói anh gọi điện thoại lại, chị hơi lo lắng cho anh.”
“Giờ này mà chị em vẫn chưa ngủ à?” Lục Tam Phong vừa nói vừa đi về phía phòng làm việc.
Đến phòng làm việc, anh gọi điện thoại về nhà, trước tiên là ba của Lục Tam Phong nhận điện thoại, sau đó nói hai câu rồi gọi Giang Hiểu Nghi đến nghe máy.
“Bao giờ anh về? Cuối năm rồi, đừng đi hai hôm nay nữa.”
Giang Hiểu Nghi nói: “Anh làm xong việc thì về nhà nhé, có nhiều người đến muốn thăm anh lắm đấy.
Em nghe ba anh nói là bạn học chung với anh dự định họp lớp.
Bữa tối ban nãy cũng có một bạn học của anh đến.”
“Anh không có việc gì, cả nhà cứ ăn Tết đi.
Trước đêm ba mươi Tết, chắc chắn anh sẽ hết bận.
Còn họp lớp với bạn bè gì kia thì em từ chối giúp anh nhé.
Còn nữa, nếu ba mẹ anh nói em sinh con này nọ, em đừng để ý là được.
Nếu em không thoải mái thì cứ về nhà ngoại”
“Sao lại làm vậy được, em không sao đâu.” Giang Hiểu Nghi nhìn thoáng qua ba mẹ Lục Tam Phong ở bên cạnh.
Cô nói: “Anh nhớ ăn cơm đầy đủ, nghỉ ngơi tốt.”
“Anh biết rồi, cúp máy nha!” Lục Tam Phong chào tạm biệt rồi cúp máy.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, mẹ Lục Tam Phong vội nói: “Mẹ muốn nói vài câu, sao lại bận rộn như vậy, cuối năm cũng không được bình yên”
“Anh ấy nói xong liền cúp máy rồi.” Giang Hiểu Nghi đặt điện thoại xuống, nói với mẹ Lục.
“Thằng nhóc này, người nhà đều lo lắng nhưng nó sống rất phóng khoáng”
Mẹ Lục Tam Phong thở dài, nói với Giang Hiểu Nghi: “Ở nhà cũng không có ai chăm sóc, cấp dưới của nó nhiều như vậy, chẳng phải nó chỉ đạo vài câu là được rồi à?”
“Hay là con đến chăm sóc anh ấy nhé?"
Giang Hiểu Nghi chủ động đề nghị.
“Con đi cũng được, dù sao nó cũng là chồng con.
Nó ra ngoài làm việc bận rộn, con thương chồng cũng phải..."
“Ôi, được rồi, được rồi.
Cuối năm Tam Phong làm ông chủ ở đó, đâu phải làm ô sin đâu, về ngủ thôi.” Ba Lục Tam Phong kéo vợ về phòng.
Sao Giang Hiểu Nghi không hiểu bà đang lo lắng cho con trai chứ.
Con trai của bà đi làm không quản ngày đêm, còn mình thì ở nhà hưởng thụ.
Chẳng qua Giang Hiểu Nghi cảm thấy bản thân rất oan ức.
Tống Tuyết Ly nói hai câu với cô, đó là bà ta làm mẹ, cho dù nổi giận thì một lát sau cũng không để trong bụng.
Mẹ vẫn là mẹ, nhưng cho dù bà ta chỉ nói với cô hai câu thì cô vẫn cảm thấy rất oan ức.
Hít sâu một hơi, Giang Hiểu Nghi đưa tay lau nước mắt.
Giang Hiểu Nghi lấy vải bố che lên trên chiếc điện thoại bàn, sau đó về phòng ngủ của mình.
Giờ đã là đêm khuya, trong phòng ngủ của ba mẹ Lục, hai người nằm nhưng khó ngủ bèn thầm thì giữa đêm tối.
“Tôi phải nói với Tam Phong, nếu hai đứa thực sự không được thì nên ly dị.
Cũng không thiếu gì một người phụ nữ, nếu không có em bé thì làm trò cười cho người khác."
“Bà bớt tranh cãi một tí đi, trước mặt Tam Phong cũng dịu tính nết lại.
Hiện tại người ta là sếp lớn, bà không thấy con không muốn ở nhà hả? Nhân viên dưới trướng con mình nhiều như vậy, không cần bà dạy dỗ.”
“Tôi cảm thấy bà nên mặc kệ mọi việc một ngày xem, chiều nãy Tống Tuyết Ly còn khoác lác với tôi, rằng Giang Hiểu Nghi cũng là trụ cột, cũng biết kiếm tiền”
“Con mình mở nhà máy cũng là để kiếm tiền mà!”
“Vậy cũng là con trai tôi có tiền, còn cô ta có cái đếch gì, ngay cả em bé cũng không sinh được thì làm gì?”
“Mấy lời này của bà không được nói trước mặt Tam Phong, con mình có suy nghĩ của riêng nó.
Bà làm mẹ hiền là được rồi, tôi cũng sốt ruột như bà vậy, nhưng mà tôi sốt ruột thì có tác dụng gì?"
“Tôi cũng chẳng muốn nói đâu nhưng lần trước đi chợ mua quần áo, tình cờ gặp nhà họ Lưu, bọn họ nói chuyện làm tôi chua xót trong lòng lắm.
Họ nói rằng nhà ta nhiều tiền hơn nữa thì cũng chẳng tác dụng gì, vẫn chưa có con nối dõi mà? Tôi giận, giờ nghĩ lại chỉ muốn xé nát miệng bà ta.”
Hai người thầm thì to nhỏ.
Ở trong lòng bọn họ, Lục Tam Phong đã có năng lực ưu việt, đồng thời làm hai người cảm thấy kiêu ngạo vì con trai của mình.
đương nhiên cũng nghĩ rằng bên cạnh con trai có phụ nữ khác là tốt.
Bọn họ chưa từng giàu, hầu hết cuộc đời đều phải cực nhọc kiếm miếng cơm.
Bây giờ bọn họ thích thú việc mặc sức tưởng tượng về lối sống khi có tiền, nhưng mà trừ ăn uống hàng ngày và mua nhà to ra, thì bọn họ không biết ăn chơi như thế nào.
Khi tiền bạc đã vượt qua phạm vi mơ ước của một người thì người đó sẽ xảy ra thay đổi to lớn, thậm chí cả tính cách của người đó cũng có thể thay đổi chỉ trong một đêm.
Có thể nhận xét như sau, bây giờ trừ Lục Tam Phong không kiêu ngạo ra thì tất cả những người bên cạnh anh đều ngạo mạn quá mức
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức lúc bảy giờ hơn, Lục Tam Phong tỉnh giấc trên giường ngủ, sau đó anh rửa mặt đơn giản rồi đi canteen.
Hôm nay công nhân vẫn chưa được nghỉ lễ Tết, không ít người oán trách nhưng khá vui mừng khi chủ tịch Lục gửi phong bao lì xì trị giá ba trăm nghìn đồng.
Trong phòng ăn, tiếng chào hỏi vang lên liên tục, ba trăm nghìn quả thật có thể mua được thiện cảm của rất nhiều