Bước vào năm 1993, mì ăn liền khang sư phó và Thống Lĩnh vừa vào tới thị trường trong nước liền bùng nổ.
Đặc biệt là khang sư phó, đăng ký ở Thiên Tân năm 1991, đến hè năm 1992 chính thức sinh sản gói mì thịt bò đầu tiên, vừa ra mắt liền nổi tiếng, nhanh chóng chiếm cứ phần lớn thị trường.
Mọi thứ đạt tới quá dễ dàng, tại thế giới không có Thực phẩm Phong Giai, trừ bỏ mấy năm sau các doanh nghiệp lớn như bạch tượng, hoa long quật khởi hơi cản trở một chút bước tiến của bọn họ, thời gian còn lại cơ bản bọn họ có thể đi ngang.
Đặc biệt là sau khi lấy được thành công trong lĩnh vực thực phẩm, bọn họ bắt đầu nhằm về phía thị trường đồ uống.
Trực diện đối mặt với loại xí nghiệp khổng lồ như Wahaha.
Xí nghiệp như vậy không phát triển cũng khó.
Đặc biệt là khi kinh tế bên kia cảng phát triển, thị trường vô cùng phồn thịnh, gần như có tính áp chế với đủ mặt doanh tiêu, sản phẩm và kỹ thuật gia công của đại lục.
Ban đêm, Tạ Thành Kiên nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng luôn cảm thấy nghẹn khuất không thôi.
Anh ta cưới Giang Hiểu Hiện vốn là tính toán để Lục Tam Phong giúp một phen, giờ đứa nhỏ trong bụng cô ta cũng sắp chào đời, anh ta cũng nói với Giang Hiểu Hiên vài lần, lại không có chút tác dụng nào.
Hai anh em Giang Đông Việt, Giang Đông Cường ngủ chung một phòng, nhưng ai cũng không nói chuyện với người kia, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.
Với bọn họ mà nói, năm nay chính là một trận ác chiến.
Bọn họ nhận rất rõ một chuyện, ấy là bọn họ không thể phá được Lục Tam Phong.
Chỉ có thể ra tay từ phía cô em gái của mình.
Sáng sớm hôm sau, năm chiếc xe vận tải lớn đã dừng trước kho hàng, nhân viên vận hàng bắt đầu bận rộn, những công nhân ca đêm lại dần tan tâm.
Lục Tam Phong rời giường rửa mặt, ăn một bữa sáng đơn giản, chào hỏi Cao Chí Dũng một tiếng rồi lên xe về nhà.
Đến nhà đã gần mười giờ, người trong nhà đang bận rộn dán câu đối.
Lục Tam Phong lên tầng trên, ba mẹ ra đón anh, mẹ anh kéo tay anh liên tục nói lời quan tâm, Lục Tam Phong cũng chỉ có thể cười không nói lời nào.
Vào phòng, Lục Tam Phong thấy viền mắt Giang Hiểu Nghi hơi ửng đỏ, có vẻ đã khóc một trận, anh hơi suy tư là có thể đoán được lý do.
Trên bàn tiếp khách bày đủ thuốc rượu trà kẹo, Giang Hiểu Nghi ngồi xuống cạnh Lục Tam Phong.
"Làm sao vậy?" Lục Tam Phong nhỏ giọng hỏi.
"Không có gì, đúng rồi, có người bạn học cũ của anh đến tìm anh, nói là năm nay có buổi họp lớp." Giang Hiểu Nghi nói.
"Đó là con của ông Ba chốc đầu trong thôn, chính là đứa nhỏ thò lò mũi xanh học cùng con hồi trước ấy!" Mẹ Lục Tam Phong ở một bên nhắc nhở.
"Bây giờ người ta cũng khá lắm, hôm qua mặc âu phục đến đây, người cũng chỉn chu lịch sự, còn mua thuốc lá cho ba con, đắt tiền lắm."
Lục Tam Phong không có quá nhiều trí nhớ chuyện lúc trước, Ba chốc đầu hay Bốn chốc đầu anh đều không quan tâm.
"Con cũng không định tham gia, mặc kệ đi." Lục Tam Phong từ chối.
"Ba nói con nghe, đều là đồng hương, đi đến đâu cũng cần anh em nương tựa.
Có mấy người bạn học của con cũng phát triển rất khá, cậu trai cháu ngoại Nhị Ngư Lang cũng lên làm giám đốc rồi đấy.
Đừng nhìn Nhị Ngư Lang lù đù như con lừa, cháu ông ấy cũng không tồi đâu." Ba Lục Tam Phong khoa tay múa chân nói,bày ra dáng vẻ người từng trải.
"Lời này không sai." Giang Đông Việt cũng lên tiếng: "Người làm buôn bán ấy mà, ra đến bên ngoài gặp đồng hương đều là người nhiệt tình giúp mình.
Năm nay tôi đi Đông Bắc một chuyến, lúc mua vé tàu mua nhầm thời gian, đến chỗ bán vé hỏi bọn họ còn chăng buồn tiếp tôi đâu.
Mà lãnh đạo của bọn họ nghe giọng địa phương của tôi thì lập tức nhận ra đồng hương, sau đó chuyện được xử lý rất nhanh."
"Đều là nhân tình, chỉ là một bữa cơm thôi, nói không chừng đến lúc nào đó có thể thêm một sự giúp đỡ."
Mỗi người nói vun vào một tiếng, đơn giản tóm tắt chính là mọi người đều cần quan hệ, cần giao tế, thêm bạn là thêm một lối ra, bọn họ đều là người từng trải, hiểu nhiều hơn Lục Tam Phong nhiều lắm, nghe bọn họ khuyên tuyệt đối không sai.
Lục Tam Phong ngước lên nhìn thoáng qua đồng hồ thạch anh treo trên tường, mười một giờ trưa rồi.
Anh nói: "Đừng nói mấy chuyện này vội, có cơm chưa? Con đói rồi!"
"Bưng lên bàn ngay đây, mẹ đi xem thử." Mẹ anh đứng lên đi về phía phòng bếp.
Lục Tam Phong phát hiện một chuyện, ấy là mặc kệ anh có bao nhiêu thành tựu, bao nhiêu tuổi, người lớn trong nhà một khi bắt đầu quản này dạy kia thì đều cảm thấy giỏi giang hơn anh nhiều lắm.
Cái gì sống lâu lõi đời, cái gì kinh nghiệm người từng trải, đều chỉ là nói miệng thôi.
Vậy mà bọn họ còn cảm thấy mình rất tài ba, một khi thật vận dụng thực tế thì đều ngọng.
Thật vất vả chờ được đến lúc ăn cơm, Lục Tam Phong đề nghị uống chút rượu, uống nhiều rồi ngủ cho ngon, đỡ phải lải nhải nhiều bên tai anh.
Tửu lượng của Lục Tam Phong coi như tạm được, dù sao thường xuyên ăn cơm uống rượu với các lãnh đạo, một lít rượu trắng là không thành vấn đề.
Bữa rượu này uống tới hai giờ chiều, toàn bộ uống xong lên giường ngáy pho pho.
Câu đối đã được dán lên hết, theo quy trình thì buổi chiều là thời gian phụ nữ trong nhà làm bánh chưng, nếu không cần làm bánh chưng thì đánh bài.
Hạt dưa, hoa quả khô linh tinh đều bày lên bàn, mọi người ngồi bên nhau nói chuyện phiếm,