Chín giờ tối, mọi người bắt đầu ngáp lấy ngáp để.
Đối với mọi người ở thời điểm này thì thức qua mười giờ tối đã tính là thức khuya rồi.
Gia đình có tivi thì xem hai bộ phim là lên giường ngủ, ở nông thôn không có hoạt động giải trí thì đa số tám giờ là lên giường tìm mộng đẹp rồi.
Thời gian này có nhiều trẻ con như thế cũng vì buổi tối không có hoạt động giải trí mà ra.
Lục Tam Phong duỗi người, xỏ dép lê rồi quay người nói với Giang Hiểu Nghi: "Không xem nữa, đi ngủ thôi."
Về đến phòng, hai người nằm xuống, Giang Hiểu Nghi không cảm thấy buồn ngủ, nhìn Lục Tam Phong mơ màng bên người, nhỏ giọng nói: "Mẹ em nói tìm một thầy thuốc Trung y xem cho em."
"Em đừng để trong lòng, cũng đừng nghĩ ngợi quá nhiều, ăn Tết xong thì về thôi.
Anh cũng bảo em đừng về quê ăn Tết rồi, em còn nằng nặc đòi về, về lại thành tự mình kiếm tội chịu.
Ngủ đi!"
Lục Tam Phong nói xong quay người, hướng mặt về phía Giang Hiểu Nghi, gác một chân lên người cô, một tay ôm lấy cô.
Giang Hiểu Nghi hơi rụt người lại, nửa tựa vào lòng anh, trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Cô cũng không cảm thấy có nhiều tiền có thể làm cô hạnh phúc, nhưng cô biết người nằm bên mình rất tốt, có lẽ đây chính là năm tháng tĩnh hảo.
Sáng hôm sau, mọi người bị tiếng pháo đánh thức, trẻ con thay quần áo mới, kết thành đoàn chạy khắp nơi, trong không khí tràn đầy mùi khói pháo.
Kéo rèm ra nhìn thử, thế giới bên ngoài đã bị tuyết phủ trắng toát, nhìn rộng ra đều thấy tuyết đọng một lớp dày trên mái nhà, trông bông xốp vô cùng, làm người ta cảm thấy như thế giới thần thoại.
Có mấy đứa nhỏ nhận được lì xì sớm, vui sướng vọt tới quầy quà vặt hoặc tạp hóa, mấy ngày đầu năm chính là thời gian cho chúng nó phóng túng.
"Mua cái kia...!Gói đậu phộng kia" Một đứa nhóc tự tin mười phần chỉ vào một gói quà vặt trên quầy.
Bảy tám đứa trẻ con biến thành phú ông phủ bà, càn quét cửa hàng tạp hóa, chuẩn bị triển lãm năng lực siêu phàm của mình.
"Cái kia là gì?" Một đứa bé thấy gói giấy màu đen nổi bật giữa kệ hàng xanh xanh đỏ đỏ thì hỏi, trông gói này như hạc giữa bầy gà, công tử đứng giữa đám bình dân vậy.
"Cái kia à, hàng mới ra, mì ăn liền vị chocolate đẩy, ngon lắm." Chủ quán lập tức đẩy mạnh tiêu thụ, thứ này vừa đưa tới hôm qua, lợi nhuận so với các loại mì ăn liền khác cũng nhiều hơn hai, ba đồng liền.
"Cho cháu một gói, bao nhiêu tiền a?" Đứa bé nghển cổ hỏi, vừa nói vừa lo lắng nhìn tiền trong tay, sợ không đủ mua!
"Ba trăm đồng!"
"Cháu bé này, bao bì này có thể đổi tiền đấy nhé, một gói mấy chục đồng tiền, cho nên ăn xong cũng đừng vứt nhé, thu thập lại."
Đứa bé cầm gói “Bé Con” mở ra, đám trẻ con lập tức vây lấy nó, thấy bên trong chỉ có một vắt mì đen xì.
"Trông như than ấy, ha ha ha ha!"
"Ăn ngon không?"
"Cho tớ một miếng"
"Tớ nữa, tớ nữa!"
Nhoáng cái, bốn, năm bàn tay nhỏ khum lại vươn ra trước mặt đứa bé kia, trông như ăn mày xin cơm vậy.
Vắt mì vốn không lớn, bẻ này bẻ kia một chút, cuối cùng đứa bé bỏ tiền cũng chỉ còn một miếng nhỏ, bỏ vào miệng nhai côm cốp giòn tan, càng nhai càng thơm ngọt.
"Cho cháu một gói nữa, gói “Bé Con” kia kìa."
"Hai gói có thể đổi tiền đấy, thêm ba trăm đồng đổi hai gói."
Tình huống tương tự xảy ra ở không ít quán bán đồ ăn vặt, mấy đứa nhỏ vốn muốn mua loại khác cũng lập tức chú ý tới “Bé Con”, mà đồ bên trong ít quá, cắn mấy miếng là hết sạch.
Ăn hết thì lại mua, lại nhai mấy miếng, lại hết...!
Ba mươi Tết, bên tiêu thụ đưa số liệu về cũng đã bán hơn một nửa số lượng vừa sản xuất xong.
Hơn nữa người mua còn nối liền không dứt...!
Dựa theo lời người lớn thì đồ này ăn dễ nghiện, không cho người ta ăn đến thỏa thuê, vừa ăn mấy miếng, đang thèm thì đã hết mất rồi.
Trong xưởng Thực phẩm Phong Giai, Cao Chí Dũng liên tục nhận điện thoại, mặt sắp cười thành hoa rồi.
Tuy anh ta luôn tin tưởng vững chắc đối với Lục Tam Phong, nhưng bên bản liên tục báo về hàng bán chạy như thế làm anh ta vẫn không thể nén được vui sướng.
Đẩy cửa văn phòng ra, Cao Chí Dũng gọi với vào chỗ Xưởng trưởng Lý: "Xưởng trưởng Lý, đi mua pháo đi, đốt pháo cho tôi, báo cho căn tin tối nay làm ăn ngon chiêu đãi mọi người, lại tăng sức tiếp tục sản xuất cho tôi!"
Nổ vài thanh pháo cũng không đủ để biểu đạt sự vui sướng trong lòng Cao Chí Dũng, anh ta gọi bên kho lôi chiêng trống ra, đeo băng rôn đỏ lên người, lôi kéo Phó giám đốc Đinh, Xưởng trưởng Lý đứng giữa trời tuyết uốn éo một điệu dân ca cho công nhân nghe.
Hưng phấn, kích động, hy vọng thêm vào không khí năm mới làm mọi người đều vui sướng lên.
Mọi thứ đều thể hiện năm nay là một năm lành.
Chín xưởng sản xuất, gần sáu mươi nghìn công nhân, một ngày hai tư giờ liên tục sản xuất, mỗi ngày thành phẩm lên tới hai trăm nghìn thùng, mỗi thùng năm mươi gói mì ăn liền Bé Con.
Dựa theo tình trạng bây giờ, mỗi ngày hoàn toàn có thể bán sạch hai trăm nghìn thùng mì này.
Tiêu thụ một ngày đã lên tới hai triệu tệ, chỉ một sản phẩm này đã đánh vỡ lượng tiêu thụ cố định một tháng ba mươi triệu của Cao Chí Dũng rồi.
Chỉ là lợi nhuận từ Bé Con gần như bằng không, thậm chí vì đưa hàng tận cửa, lại thêm phí tăng ca năm mới vẫn vận,