Trương Phượng Tiên nằm đó, nói ra sự lo lắng của mình đối với thị trường VCD, chủ yếu là độ chấp nhận của thị trường.
Trước đây, khi có sản phẩm mới xuất hiện đều sẽ có một quãng thời gian để thích ứng, độ phổ biến cũng chỉ ở mức vừa phải.
Có một số loại sản phẩm cực kỳ khó quảng bá, một sản phẩm mới được đưa ra cũng đồng nghĩa với việc lật đổ thị trường của sản phẩm cũ, tương đương với kẻ thù của toàn bộ thị trường.
Ví dụ như ô tô, năm đó, ô tô phát triển vô cùng khó khăn, bởi vì đụng chạm đến lợi ích của xe ngựa.
Lại chẳng hạn như đèn điện, đèn điện đương nhiên là tốt, nhưng vấn đề là bạn đã đụng chạm đến lợi ích của người bán nến.
Mỗi một sản phẩm mới xuất hiện đều là một lần thị trường cũ thay đổi, những sản phẩm mới xuất sắc chắc chắn có thể được quảng bá ra ngoài, vấn đề là phải có thời gian.
Hiện tại, Điện tử Thủy Hoàn không có thời gian đó, lỡ may chu kỳ đầu tư quá dài thì phải làm sao bây giờ?
Nó sẽ kéo theo sự sụp đổ của Điện tử Thủy Hoàn.
Trương Phượng Tiên nói về sự mạo hiểm từ mọi phương diện, bỗng nhiên có cảm giác người bên cạnh im ắng quá, cô ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua thì phát hiện Lục Tam Phong đã ngủ mất rồi.
Trương Phượng Tiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô ta đưa tay kéo chăn đắp lên cho anh, tựa nửa người lên đầu giường, lầm bầm lầu bầu tự nói một mình: “Tôi là du học sinh, học được nhiều thứ như vậy, các loại án lệ thương nghiệp kinh điển, cái gì mà mậu dịch quốc tế, thậm chí còn học hai năm về nghệ thuật giao dịch, kết quả lại bị đám dân quê các anh vượt mặt, khiến tôi cũng tự hoài nghi có phải bản thân mình đã vào nhầm trường giả rồi hay không nữa.
Có đôi khi ở một mình, tôi cũng suy nghĩ đến những chuyện anh đã làm, mặc dù giống như là đánh bậy đấm bạ, nhưng sau khi xem xét tường tận thì lại thấy hình như có chút lề lối, trùng khớp với những gì mà tôi đã được học.
Anh nói rằng anh chỉ học hết tiểu học, nhưng tôi vẫn cảm thấy không đúng lắm.
Anh có thể viết rất nhiều loại chữ hiếm thấy, lại còn viết siêu đẹp, nhưng mà phong cách làm việc của anh lại lỗ mãng như mấy tên lưu manh vậy.
Anh thật đúng là một người mẫu thuẫn mà."
Trương Phượng Tiên không phải người ngu ngốc, so với những người khác thì cô ta thông minh hơn nhiều, nhưng cô ta vẫn không thể nhìn thấu con người của Lục Tam Phong, kinh nghiệm của người này hoàn toàn trái ngược so với những gì mà anh đã làm.
Trong dịp Tết, ồn ào nhấn nháo, xã giao không ngừng, Lục Tam Phong thật sự có chút mệt mỏi, sau khi anh tỉnh lại thì trời vẫn còn tối, anh bật đèn lên thì thấy hiện tại là năm giờ sáng.
Anh rời giường, xử lý một số tài liệu cần có chữ ký tay, trong đó bao gồm phê duyệt quỹ tài chính, thay đổi nhân sự, phê duyệt tài chính của các bộ phận khác nhau, phê duyệt các dự án mới và vẫn còn một đống tài liệu cần phê duyệt nữa.
Những thứ này Lục Tam Phong đã phê duyệt thông qua điện thoại hết rồi, nhưng mà những thủ tục cần làm thì vẫn phải làm.
Lục Tam Phong nhìn lượng tiêu thụ của ba sản phẩm là ổ đĩa băng, radio và phòng chiếu phim gia đình, lượng tiêu thụ tháng này còn không bằng một phần năm doanh số bán hàng của các doanh nghiệp khác, có thể dùng từ thế thảm để hình dung.
Trong số đó, ổ đĩa băng là có lượng tiêu thụ tốt nhất, giá thành rẻ, vẻ ngoài đẹp, được giới trẻ khá là ưa chuộng.
Bảy giờ sáng, anh đến nhà ăn ăn cơm, hôm nay, các quản lý cấp cao ai cũng ăn cơm một cách vội vàng cả.
Một tiếng sau, buổi tọa đàm năm mới của Tổng giám đốc Lục sẽ bắt đầu.
Bảy giờ rưỡi, xe của Liễu Ngoạn chạy vào khu nhà máy.
Căn phòng họp lớn nhất đã được sắp xếp lại, bởi vì đông người nên không xếp bàn mà chỉ xếp từng dãy ghế thôi.
Khoảng bảy giờ bốn mươi, Chu Hoài Đông, Trương Phượng Tiên và Liễu Ngoạn đã đứng nói chuyện với nhau trước cửa phòng họp rồi, nội dung cuộc nói chuyện chủ yếu là về sản phẩm VCD.
“Tổng giám đốc Lục thấy ổn vậy thì ok thôi.” Chu Hoài Đông vừa hút một điều thuốc vừa nói.
“Tôi nói với anh nhiều như vậy đều là vô ích hả?”
Trương Phượng Tiên có chút bất đắc dĩ, nói: “Nhìn từ góc độ nào thì vẫn có rủi ro mà.”
“Không, không, không!”
Chu Hoài Đông lắc đầu, nói: “Trước đây, trên phương diện thị trường, tôi cảm thấy những kiến nghị mà Tổng giám đốc Lục đưa ra đều không tốt bằng của tôi.
Nhưng mà trong một năm gần đây, tôi phục rồi.”
Liễu Ngoạn ở một bên cười và nói: “Dù sao thì cứ nghe theo Tổng giám đốc Lục là không sai được đâu, người ta chưa bao giờ sai cả.”
“Đúng vậy, ở trong lòng tôi, anh ấy cũng chẳng khác bản tiên là mấy.” Chu Hoài Đông trêu đùa nói, thuận tay dụi tắt đầu lọc thuốc lá trên thùng rác.
Ba người đi vào trong phòng họp.
Lục Tam Phong đã đổi sang một bộ đồ vest, anh nhìn đồng hồ rồi đi về phía phòng họp.
Ở phía trước có một nhân viên văn thư dẫn đường, hỏi Lục Tam Phong là có cần lấy bản thảo cho bài phát biểu hay gì không.
“Không cần đầu, công ty phát triển thế nào tôi đều nằm lòng cả rồi.” Lục Tam Phong trầm giọng nói.
“Đúng rồi, Tổng giám đốc Trương chuẩn bị cho anh một cái khăn quàng cổ màu đỏ, nói là khởi đầu tốt đẹp, kêu anh dùng nó đó.
Nhân viên văn thư đột nhiên nhớ tới, vội vàng lấy một gói đồ từ trong túi ra, sau đó lấy ra một chiếc khăn mỏng.
“Được rồi, lấy điềm lành ha.” Lục Tam Phong tiện tay cầm lấy, quàng qua cổ, sau đó anh đi vào trong phòng họp.
Sau khi Lục Tam Phong bước vào, đám Chu Hoài Đông, Trương Phượng Tiên và Ngụy Nhiễm Đan đều dẫn đầu đứng lên và vỗ tay, trong chớp mắt, bên trong phòng họp đã ngập tràn tiếng vỗ tay.
Trên bục phát biểu được trải thảm đỏ, bên cạnh micro trưng bày hai lắng hoa tươi, Lục Tam Phong đi tới chỗ bục phát biểu trên sân khấu, nâng tay ra hiệu và nói: “Mời mọi người ngồi xuống.”
Đám người ngồi xuống, ánh mắt tập trung hết về phía Lục Tam Phong, mấy người ngồi ở phía đằng sau còn cầm theo