Lục Tam Phong về phòng, nằm trên giường một lúc rồi ngồi dậy, anh cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân vì sao sếp Trịnh lại chủ động lấy lòng.
Trong các phân khúc radio, ổ băng đĩa, chắc chắn Đức Sinh và Đức Kình là ông trùm của ngành này, có điều hiện nay thị trường trong phân khúc này không lớn mà thôi.
Về việc Lục Tam Phong thật sự chỉ muốn hưởng chung đường dây tiêu thụ với Điện tử Thủy Hoàn, anh không phải kẻ ngốc, chuyện này hoàn toàn không có khả năng, cho dù có đổi lấy một số công nghệ đồ điện gia dụng, anh cũng chưa chắc sẽ đồng ý.
Trong lúc nhất thời không hề biết anh sẽ tung ra chiêu gì.
“Không dùng thủ đoạn sẽ không thắng được đâu!”
Lục Tam Phong cảm thán một câu, cũng có những người và việc anh không hiểu, giống như một con voi nằm mơ cũng không ngờ rắn lại ảo tưởng nuốt nó.
Đến tối họ lại đặt thêm một phòng VIP, Ngụy Nhiễm Đan đã thảo luận với Tổng giám đốc Đỗ cả buổi chiều, cần phải làm rõ và xác định một số chi tiết trong hợp đồng, nếu không sau này sẽ rất phiền phức.
Sếp Trịnh đã tổ chức một hội nghị đơn giản với nhóm quản lý cấp cao, sau đó gọi cho Lý Thành Kiên của Trường Hồng, ông ta tạm thời không muốn xảy ra xung đột trên thị trường với Trường Hồng.
Nói một cách đơn giản đó là giữ quan hệ ổn định với Trường Hồng, chuẩn bị nuốt chửng Điện tử Thủy Hoàn.
Lúc sáu giờ rưỡi, khi trời nhá nhem tối, sếp Trịnh thay quần áo, lúc này trông ông ta hừng hực khí thế, một người đã gần bốn mươi như tìm lại được mục tiêu của cuộc đời mình, trái tim tĩnh lặng nhiều năm lại lần nữa sục sôi dữ dội.
Không phải người phụ nữ nào cũng có thể khơi dậy cảm xúc mãnh liệt của một người đàn ông trung niên, chỉ có tham vọng làm chủ sự nghiệp mới có thể khiến ông ta trở nên như thế.
Trước khi xuống lầu, ông ta gọi cho Lục Tam Phong, sau đó mới đi xuống lái xe thẳng đến nhà hàng.
Lúc bảy giờ, Lục Tam Phong đã đợi sẵn trong phòng VIP, Ngụy Nhiễm Đan ngồi bên cạnh báo cáo kết quả của buổi đàm phán chiều nay, Phùng Chính Anh có chút buồn chán ngồi ở đó, đồ ăn của bữa tối này cũng gần giống như trưa nay.
Cậu ta đã thấy hơi ngán.
Lục Tam Phong không để ý tới việc ăn uống, kiếp trước anh từng ăn sáu bữa một ngày, ăn gì không quan trọng, ăn hay không cũng không quan trọng, quan trọng là có thể đàm phán thành công việc anh đang cần đàm phán.
Chẳng phải trong kịch ngắn có một câu, nếu cứ luôn uống rượu với người khác, cuối cùng sẽ bị đau dạ dày sao?
"Không phải sếp Trịnh này từng nói với mọi người muốn coi chúng ta là đối thủ à, sao lại đột nhiên đổi hướng thế?” Ngụy Nhiễm Đan hơi nghi hoặc nói.
Lục Tam Phong cũng không biết tại sao, anh lắc đầu trả lời: “Tôi cũng không nhìn thấu ông ta”
“Hình như quan hệ giữa họ và Trường Hồng không căng thẳng, họ muốn lôi kéo chúng ta cùng đối đầu với Trường Hồng thì phải?” Ngụy Nhiễm Đan suy đoán.
“Mấu chốt là thị phần của chúng ta không cao, đánh nhau với Trường Hồng không phải chuyện một ngày hai ngày là xong.
Nếu tôi là ông ta, hiện tại tôi sẽ đánh Điện tử Thủy Hoàn cho nhừ tử, nuốt chửng thị trường của chúng ta, sau đó sẽ chuẩn bị chống cự lâu dài.”
Kinh doanh không phải Tam Quốc, không cần liên minh với kẻ yếu để bao vây tấn công kẻ mạnh, thay vào đó, điều cần làm là nhanh chóng loại trừ kẻ yếu, sau đó bắt đầu cuộc đọ sức lâu dài trên thị trường.
Cửa phòng được đẩy ra, một người phục vụ bước vào nói: “Khách quý của anh đã tới.”
Lục Tam Phong vừa đứng dậy thì thấy sếp Trịnh đi vào với nét mặt rạng rỡ, trên mặt Lục Tam Phong cũng mang theo ý cười, anh vươn tay ra định bắt tay.
“Cậu em, đã lâu không gặp!” Sếp Trịnh dang hai tay, nhào tới ôm chầm lấy Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong bị ông ta ôm như thế thì sững sờ.
“Ăn tết xong cậu béo ra, rắn chắc hơn đó.” Sếp Trịnh vỗ vai Lục Tam Phong và nói rất thân mật.
“Tạm thôi, ông cũng được lắm” Lục Tam Phong hơi bối rối trước hành động của ông ta, anh khách sáo đáp lại: “Ngồi đi.”
Sau khi mọi người đã vào chỗ ngồi, Lục Tam Phong giới thiệu Phùng Chính Anh và Ngụy Nhiễm Đan rồi bảo phục vụ lên đồ ăn.
Anh vốn không có ý định uống rượu, nhưng vì sếp Trịnh muốn uống, ông ta nói nào là anh em đã lâu không gặp, không uống thì ra gì?
Đợi khi rượu quá ba lần, món ăn lên đủ năm vị, sếp Trịnh ngồi bên cạnh Lục Tam Phong nói ba câu, ba câu không thiếu hai từ cậu em, thậm chí còn kể về một người anh em năm xưa của ông ta.
“Cậu ấy thực sự là quý nhân của đời tôi.
Khi đó còn ở trong đại đội, chúng tôi giống như anh em chí cốt vậy.
Lúc ấy ăn không no, ăn không ngon, tôi thì đang trong tuổi dậy thì, đến tối là cả hai lấy túi cùng đi đào khoai tây.
Sau này trở lại thành phố, hai chúng tôi cùng nhau xin vào nhà máy thiết bị quốc doanh, khoảng vài năm sau tình cờ bắt kịp đợt đầu tiên của hệ thống hỗn hợp, tôi chắc chắn khía cạnh này có thể kiếm tiền nên cả hai đã bàn bạc, cuối cùng mua một phần cổ phần.”
Sếp Trịnh dường như rất bùi ngùi cảm động khi nhớ lại trước đây.
“Lúc đó tôi cũng tham vọng lắm, không khác cậu là mấy.
Chúng tôi kiếm được tiền rồi xưởng chế tạo kia cũng phá sản, sau đó cả hai chuyển qua phiếu công trái, mở quầy bán hàng, tới khi tìm được quan hệ thì bắt đầu làm nhà phân phối cho nhà máy radio quốc doanh có tên là La