**********
Sếp Trịnh đúng là một tên cáo già, vấn đề chia kênh chưa ổn thỏa ông ta đã bắt đầu muốn từ bỏ, mọi người lịch sự xuống tầng, Lục Tam Phong tự mình tiễn sếp Trịnh lên xe.
"Tổng giám đốc Lục, vạn vật vô thường sẽ không bao giờ có sự phân chia kết hợp nhất định, trong mấy năm tới ngành điện tử sẽ có rất nhiều sự thay đổi, không chỉ là doanh nghiệp nhà nước hay tư nhân, sinh tồn là ưu tiên hàng đầu, cậu và tôi nếu có thể hợp tác thì chỉ có chỗ lợi không có hại." Sếp Trịnh nhìn Lục Tam Phong nghiêm túc lên tiếng: "Tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ thật kỹ."
"Tôi đã biết vậy chúng ta cần phải có ước định rõ ràng, trước khi hợp tác nếu thị trường có bất kỳ một biến động nào hai nhà sẽ thông báo cho nhau, hơn nữa chúng ta sẽ không đối đầu trực tiếp." Lục Phong hỏi: "Ông cảm thấy thế nào?"
"Cái này không thành vấn đề, tổng giám đốc Lục, tôi hiểu thời gian này điện tử Thủy Hoàn gặp nhiều khó khăn nhưng cậu cũng đừng quá cứng rắn gánh vác doanh nghiệp đã phá sản là doanh nghiệp được thanh toán, không có quan hệ gì với cậu, nếu thật sự không gắng gượng được nữa cậu cũng có thể bảo lên tổ chức phá sản, tình hình năm nay như thế này tôi đều thấy thật là mịt mù."
Sếp Trịnh nói rất khoa trương cứ như một giây sau chính là tận thế.
Lục Tam Phong nở nụ cười, nói lâu như vậy ông ta rốt cuộc cũng lộ ra tham vọng, thì ra là muốn chiếm đoạt điện tử Thủy Hoàn nhưng cái này cũng không dễ, nếu ông ta muốn thì cứ đến điện diêm vương mà chiếm.
"Sếp Trịnh, ngay cả chuyện tái cơ cấu công ty sau phá sản, ông cũng đã lên kế hoạch cho tôi rồi sao?" Lục Tam Phong nhìn ông ta rồi nói.
"Không phải như vậy, tôi đang nói đến điều kiện thị trường hiện nay mà, tổng giám đốc Lục, Trường Hồng có một Tần Viễn Quốc đầy tham vọng chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, hiện tại phía nam đã có điện tử Khang Giai, TCL, Sang Duy đang đợi, phía bắc có Hải Nhĩ...!Còn có..." Bàn tay của sếp Trịnh đang duỗi trong cửa xe bỗng nhiên cứng đờ ở đó.
"Không còn nữa, hầu hết đều ở phía nam, còn lại đều là mẫu đơn và hoa cúc không có sức ảnh hưởng lớn." Lục Tam Phong nói với ông ta.
"Nhưng khu vực miền Trung uy hiếp cũng rất lớn, cậu dựa vào Hùng Miêu để khởi đầu nhưng cậu có biết trước kia Hùng Miêu phô trương thanh thế như thế nào, nhưng hai năm trở lại đây đều phải tranh giành thị trường với các công ty khác chưa kể đến còn có những thương hiệu nước ngoài như Sharp hay Sony..."
"Được rồi được rồi, ông cứ trở về ngủ đi." Lục Tam Phong nắm lấy tay ông ta nhét vào trong xe, nói: "Ông trở về hãy nói chuyện với vợ của ông về việc vay mượn tiền đi, đừng vòng vo nữa."
"Thật sự, hoàn cảnh bây giờ rất giống thời Chiến quốc cuộc chiến tranh giành thiên hạ sẽ bắt đầu, người nào có thể chiếm được Trung Nguyên thì người đó sẽ được đứng đầu thiên hạ, nhiều năm sau chúng ta có thể không biết nhưng chúng ta đang ở trong một trận chiến lớn của thời đại chúng ta phải ghi nhớ trách nhiệm của mình nắm bắt những cơ hội để tạo nên sự thay đổi lớn.
Hai người chúng ta cũng cần phải cố gắng, đã không làm thì thôi nhưng nếu làm thì phải thật ra trò, hai người chúng ta hợp tác với nhau giống như cá gặp nước vậy, nhất định là tuyệt phối."
Lục Tam Phong nghe không nổi nữa, vẫy tay với tài xế, ý bảo anh có thể lái xe.
Xe đã lái về phía trước, sếp Trịnh vẫn vẫy tay với anh và hô lớn: "Tổng giám đốc Lục, chuyện hợp tác giữa hai chúng ta cậu nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, thời đại lớn nên làm nhiều việc lớn, tôi tin nhất định hai chúng ta sẽ làm được..."
Lục Tam Phong thở phào nhẹ nhõm, đứng im lặng tại chỗ, ông ta rất cuộc là giả điên hay ông ta điên thật.
Ngụy Nhiễm Đan đứng ở một bên nhắc nhở: "Tôi thấy sếp Trịnh ví von cũng đúng đấy chứ rất thích hợp với tình huống hiện tại."
"Người này rất có tham vọng, nhìn xem người ông ta đều bừng lên tia lửa nhiệt huyết." Phùng Chính Anh nói một cách hàm súc: "Không nghĩ tới Đại Lục lại có nhiều người nhiệt huyết như vậy, tin tưởng trong tương lai ông ta chắc chắn sẽ không tầm thường chút nào."
"Ông ta dùng không ít lời lôi kéo cậu, cậu cứ như vậy nghe theo ông ta phải không?" Lục Tam Phong nhìn về phía hắn nói: "Tầm thường hay không tầm thường, tuyệt đối không có quan hệ với năng lực của một người, về phần cái gì mà trong tim có lửa, có cái rắm, ông ta thật sự cho rằng tất cả các tia lửa đều có thể tạo thành đám cháy sao, vậy mỗi năm phải có bao nhiêu hỏa hoạn?"
"Tôi chính là cảm thấy ông ta có khí thể, có hùng tâm tráng khí, loại cảm giác này, người trẻ tuổi như cậu có nói cũng không hiểu được." Phùng Chính Anh khoát tay, trên mặt tràn đầy sự ghét bỏ, có đôi khi anh cảm thấy Lục Tam Phong rất giỏi đả kích người khác.
"Tôi biết anh muốn cái gì, buổi tối anh thử tìm một quầy hàng đêm, ngồi ở đó nghe, tất cả đều là ảo giác, trạng thái rất quan trọng, quan trọng hơn là hiểu được thực tế một cách rõ ràng, nói một cách rõ ràng thì ngày hôm sau anh vừa tỉnh rượu nếu không biết làm thế nào anh cứ nghe người ta nói chuyện có lẽ sẽ biết phải làm như thế nào?" Lục Tam Phong hướng về hai người nhắc nhở: "Trở về ngủ thôi."
Đối với ý nghĩ của sếp Trịnh, Lục Tam Phong đã đoán được bảy tám phần, chỉ có thể nói ý nghĩ của sếp Trịnh rất tốt nhưng căn bản không có chỗ để thi hành.
Năm nay quả thật sẽ có không ít doanh nghiệp phải ngã xuống, nhưng điện tử Thủy Hoàn không nằm trong danh sách này, hơn nữa Lục Tam Phong cũng biết có rất nhiều người mong điện tử Thủy Hoàn sụp đổ để hòng chuộc lợi.
Trở lại phòng đã gần mười một giờ, Lục Tam Phong vẫn không yên tâm, đành gọi điện thoại cho Khương Trung Kỳ.
"Alo, ai vậy?" Giờ này chắc hẳn anh ta đang ngủ, trong giọng nói có vài phần ngái ngủ.
"Anh Khương tôi là Lục Tam Phong, bên kia thế nào