**********
Smith cũng biết chút chuyện trong nước, ông ta rất ngạc nhiên.
Lục Tam Phong lại dám không nể mặt lãnh đạo, dựa vào sự hiểu biết của ông ta với đất nước này thì lãnh đạo chính là trời, ai thấy cũng phải sợ.
Nếu Lục Tam Phong có sản nghiệp hoặc nhà máy ở chỗ này thì chắc chắn sẽ phải cung kính với thị trưởng Vương.
Anh ở đây ngay cả cọng lông cũng không có, nào nể mặt ông ta chứ?
Trong lòng Lục Tam Phong thì thị trưởng Vương còn chẳng bằng Chủ tịch huyện ở quê.
Ở vùng quê kia, ba mẹ anh và người nhà của Giang Hiểu Nghi đều đang ở đó, đương nhiên phải khách sáo với người ta một chút.
Lãnh đạo cao cấp không bằng người trực tiếp quản lý, mắng người nước ngoài thì không sao cả nhưng trêu chọc trưởng thôn thì chân không bị đánh gãy mới lạ.
Người khó chịu nhất là tổng giám đốc Khương, anh ta là người ở đây, hơn nữa còn đang đảm nhiệm sở trưởng nghiên cứu.
Đối mặt với áp lực mà thị trưởng tạo ra, anh ta cảm thấy cực áp lực.
Nhất là vừa rồi Lục Tam Phong định quơ đĩa đánh người, Khương Trung Kỳ bị dọa sợ gần chết.
“Nơi này của chúng tôi có nền tảng rất vững chắc, nhân tài trong lịch sử rất đông đúc.
Chỉ tùy tiện nhắc một cái tên là Bao Chửng, Bao Thanh Thiên là mọi người đều giơ ngón cái lên nói ông là quan thanh liêm, làm người chính trực." Thị Trưởng Vương nhấn mạnh hai chữ “chính trực”.
Sau đó ông ta nhìn về phía Lục Tam Phong và nói: “Vì thế trong lòng người Thủy Phi đều mang theo một tinh thần trọng nghĩa trời sinh.”
Smith gật đầu liên tục, mắt thì lại nhìn chằm chằm Lục Tam Phong.
“Cậu ta không phải người ở đây.” Thị trưởng Vương vội vàng rũ sạch quan hệ.
“Chính quyền thành phố chúng tôi cực kỳ coi trọng lần này, cũng chân thành cho rằng đầu tư thì nhất định sẽ thành, trở thành con nước đầu nguồn, tia nước nhỏ cuối cùng sẽ thành đại dương lớn, thiết lập một ví dụ điển hình về đầu tư vốn nước ngoài.”
Hiển nhiên, Smith rất thích cách nói chuyện như vậy, ông ta mỉm cười nói: “Chúng tôi cũng có niềm tin vững chắc là dưới sự thúc đẩy của hai bên, lần hợp tác này sẽ thành công mỹ mãn.
Hơn nữa, chúng tôi cũng rất tin tưởng vào công nghệ VCD, nhất là có lãnh đạo ưu tú như thị trưởng Vương dẫn đầu thì chúng ta sẽ tạo ra được một Thung lũng Silicon tiếp theo.
"Ha ha ha ha ha."
Thị trưởng Vương nở nụ cười, chắc hẳn ông ta đang rất hưởng thụ.
Bản thân mà tạo ra được cái Thung lũng Silicon kia thì sẽ làm rạng rỡ tổ tông.
Có thể nói đơn giản là tổ tông được mở mày mở mặt, vui tới bốc khói xanh trên đầu.
“Chúng ta sẽ trọng dụng người tài ưu tú như sở trưởng Khương, tiếp tục nghiên cứu công nghệ mới.” Thị trưởng Vương nhìn về phía Khương Trung Kỳ và nói.
“Trung Kỳ, năm nay đúng là năm cậu được mở mặt mở mày.
Cậu không hiểu hợp tác thương mại thì có thể tìm người bản địa ở đây, không cần phải làm phiền Tổng giám đốc Lục, người ta làm ăn lớn nên vô cùng bận bịu.”
“Tôi rất rảnh rồi!” Lục Tam Phong bỏ đũa xuống và nói.
“Năm nay tôi cực kỳ nhàn, tôi lại là anh em tốt của tổng giám đốc Khương nên giúp một chút chuyện cũng chẳng có gì.
“Tôi nghe nói, công ty cậu gặp khó khăn, năm trước tôi đọc báo khoa học kỹ thuật thấy tin công ty của cậu sắp phải đóng cửa, mau về làm chuyện của mình đi.” Thị trưởng Vương khuyên nhủ.
“Đúng vậy, công ty của tôi sắp đóng cửa rồi, có bận rộn thì cũng phí công thôi nên tôi mới giúp anh ấy chút chuyện.” Lục Tam Phong nhìn ông ta và tủm tỉm cười.
“Sau khi giúp Trung Kỳ xong chuyện này tôi sẽ đi, tôi muốn nói với ông một vấn đề.
Nói từ góc độ đầu tư quốc tế thì bọn họ thật sự không bỏ quá nhiều tiền, vất vả lắm mới nghiên cứu ra thứ nào, sao có thể bán đổ bản thảo đi được?”
“Chúng tôi không hề bán đổ bán tháo, tôi cảm thấy lời to rồi.”
“Ông cảm thấy? Ông hiểu chuyện làm ăn à?” Lục Tam Phong hỏi.
“Trước kia tôi là thư ký của xí nghiệp quốc doanh, cậu cảm thấy tôi có hiểu rõ không? Thị trưởng Vương nhìn chằm chằm anh và nói.
Lục Tam Phong giơ tay lên gãi đầu nghĩ bản thân đã đụng vào họng súng rồi.
Sau nghĩ một hồi thấy cũng đúng, bây giờ đang đặt trọng điểm là đề bạt lãnh đạo hiểu kinh tế.
Chẳng phải Hoàng Hữu Danh thăng tiến là nhờ đụng phải dịp này sao?
“Nhưng ông cũng không hiểu rõ bằng tôi.
Tôi phụ trách chuyện này sẽ chỉ mang lại lợi ích cho thành phố của chúng ta.”
“Đừng có nói chúng ta, chúng ta ở đây.
Tổng giám đốc Lục, tôi sợ cậu lắm.
Thị trưởng Vương chắp tay sau lưng rồi phẩy phẩy tay, nhỏ giọng nói: “Đừng có xen vào chuyện này.
Trong này không có mỡ đầu, cậu về làm việc của mình đi.
Tôi hiểu rất rõ cậu.
Nếu như là Tô Châu, Đông Lưu, Thành Minh cử cậu tới thì càng đừng suy nghĩ.
Chọc vào tôi, tôi sẽ báo cáo lên trên.”
Lục Tam Phong nhướng mày nói: “Có nước hay không có nước thì đàn ông vẫn như vậy.
Về phần ông nói gì tôi không hiểu lắm.”
Thị trưởng Vương có nằm mơ cũng không ngờ bản thân nói chuyện nghiêm túc với anh nhưng Lục Tam Phong lại nói câu này với mình.
Ông ta là người đứng đắn, ghét nhất người nói chuyện không nghiêm chỉnh.
Mặt thị trưởng Vương biến sắc, ông ta đập vào lưng Lục Tam Phong một cái rồi quát: “Cậu nói chuyện hẳn hoi cho tôi.”
“Ông đòi đánh tôi à?” Anh tỏ ra tủi thân nhìn ông ta và nói.
“Ông là một lãnh đạo mà lại đòi đánh tôi?”
“Mồm miệng cậu ăn nói không nghiêm chỉnh, tôi cũng không hề đánh cậu mà chỉ vỗ vào lưng cậu một cái thôi.”
“Đó không phải đánh sao? Ông đập một cái mà xương sống lưng của tôi đau nhức rồi.
Ông có tin tôi nằm xuống cho ông xem không? Ông còn định đi báo cáo? Tôi phải tìm truyền thông nói ông liên kết với bọn nước ngoài đánh người.
Tôi cũng sẽ đi báo cáo, ông nghĩ tôi không làm được gì à?” Lục Tam Phong tỏ ra vô hại nói với ông ta.
Thị trưởng Vương tức muốn vỡ ngực, một cục tức nghẹn ở ngực khiến ông ta khó chịu muốn chết.
Nhưng thị trưởng Vương lại chẳng làm gì được Lục Tam Phong, chỉ đành