Tổng giám đốc Khương thậm chí còn bối rối hơn sau khi nghe những lời đó, anh ta hoàn toàn không thể phân biệt được ai là người tốt và ai là kẻ xấu.
Anh ta là một nhà nghiên cứu, hiểu khá nhiều về quan hệ giữa người với người.
Nhưng trong trò chơi này toàn là cao thủ đang so chiêu, anh ta để lộ khá rõ vẻ trứng chọi đá.
Khi quay lại bàn ăn, Tổng giám đốc Khương ngồi bên cạnh Lục Tam Phong, anh ta thử quan sát biểu cảm trên mặt anh nhưng không nhìn ra gì cả.
“Thời gian không còn sớm, bữa cơm hôm nay chủ yếu là để giải quyết hiểu lầm.
Tổng giám đốc Lục, Sở trưởng Khương nói với tôi rằng kể từ ngày mai, cuộc đàm phán kinh doanh sẽ do chính quyền thành phố chủ trì, cảm ơn sự đóng góp của cậu, sau này việc hoàn thành cơ sở công nghiệp VCD cũng sẽ có một nửa công lao của cậu.
Thị trưởng Vương bưng ly rượu lên, cười nói: “Tôi mời cậu một ly."
“Ôi chao, tôi không thể để ông mời rượu được.” Lục Tam Phong vội vàng đứng dậy, loạng chà loạng choạng trông như đã uống quá nhiều, anh khách sáo đáp: “Tôi cũng giúp một tay, tôi tin...!tin chắc luôn, chắc chắn tôi sẽ giúp Tổng giám đốc Khương bàn xong xuôi, chuyện này giao cho tôi...!Qe...!Không thành vấn đề."
Lục Tam Phong “ọc” một tiếng làm Phùng Chính Anh sợ tới mức vội vàng dùng chân đẩy cái ghế lùi về sau, chân ghế ma sát với gạch lát sàn phát ra âm thanh chói tai.
“Tổng giám đốc Lục, ý tôi là chuyện này không cần cậu giúp.
Thị trưởng Vương lên giọng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Tôi biết mà, cứ giao chuyện này cho tôi.” Giọng nói của Lục Tam Phong run mạnh như thể đã say không kiểm soát được âm lượng, anh cầm ly rượu lên chạm vào ly Thị trưởng Vương, rượu trong ly tràn ra ngoài hết một nửa, anh nói: “Tôi làm vậy cũng vì lợi ích của thành phố chúng ta.
Chuyện giữa tôi và mấy thằng tây ngày hôm nay là lỗi của tôi, tôi biết đã gây ảnh hưởng không tốt, tôi cúi đầu xin lỗi!”
Lục Tam Phong vừa nói vừa nhìn về phía bảy người Smith: “Xin lỗi!” “Tôi làm được!” Lục Tam Phong nói xong thì uống cạn ly.
Thị trưởng Vương thực sự không làm gì được Lục Tam Phong, người này là một con nhím, một bữa tiệc rượu đấu nhau nhiều lần mà đối phương đều né được, không né được thì giả điên giả dại.
Bữa tiệc coi như đã kết thúc.
Trong đại sảnh, Lục Tam Phong đặt một tay lên vai Phùng Chính Anh, cả người hầu như đều dựa vào anh ta, đám người Thị trưởng Vương thì xã giao với nhóm của Smith một hồi.
Khi tới lượt Lục Tam Phong, anh duỗi tay nắm chặt tay anh ta, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chúc anh may mắn!”
“Anh cũng vậy!” Smith nhìn Lục Tam Phong chằm chằm.
Mọi người tiễn khách nước ngoài trước, sau khi họ lên xe rời đi, Thị trưởng Vương lạnh lùng liếc nhìn Lục Tam Phong rồi dẫn người đi ngay mà không quay đầu lại, còn Tổng giám đốc Khương thì trông không mấy vui vé.
“Tổng giám đốc Lục, sao anh lại uống nhiều thế?” Tổng giám đốc Khương áy náy nói: “Có phiền anh quá không?”
Lục Tam Phong xua tay: “Không có, anh em với nhau cả mà, đừng tin ông ta, thật sự đừng tin ông ta.
Anh nhìn ông ta kìa, cứ như ước gì có thể xây dựng cơ sở ngay trong ngày mai, sau đó làm một bài báo ca ngợi, hai năm sau ông ta ra lệnh điều động thì anh phải làm sao?”
“Tôi...!Haiz..." Tổng giám đốc Khương chỉ biết thở dài.
“Tôi biết anh rất áp lực, anh cứ giả chết là được, nếu không được thì giả bệnh, tới bệnh viện ở một thời gian ngắn, việc còn lại giao cho tôi, tôi đi hòa giải với họ.” Lục Tam Phong nhìn anh ta: “Anh có tin tôi không?”
“Tôi tin anh.” Giọng của Tổng giám đốc Khương nhỏ đi rất nhiều, hiện tại tâm trí của anh ta rất rối bời.
“Tin thì tốt rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi, cho tôi hai mươi ngày, tôi sẽ đàm phán thành công giúp anh!” Lục Tam Phong nghiêm túc nói.
“Làm phiền anh rồi, tối nay chắc chắn tôi không ngủ được đâu, anh nghỉ ngơi sớm chút nhé, tôi về đây!” Tổng giám đốc Khương nhìn Lục Tam Phong và nói: “Anh có về không, hay để tôi đưa anh về?”
“Không cần đầu, có tổng giám đốc Phùng mà.”
Sau một hồi khách sáo, Khương Trung Kỳ lái xe đi về, Lục Tam Phong nhìn xung quanh rồi đứng thẳng người nói: “Về thôi.”
“Anh uống không nhiều hả?" Phùng Chính Anh kinh ngạc hỏi.
“Chỉ uống nửa chai rượu đế, có thể uống nhiều được à? Lên xe rồi nói.” Lục Tam Phong vừa nói vừa mở cửa xe ngồi vào.
Phùng Chính Anh lái xe đi về, cậu ta nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy Lục Tam Phong dựa vào ghế nhằm mắt nghỉ ngơi, cậu ta nhận thấy được vài điều trong bữa cơm hôm nay, nhưng cụ thể có chuyện gì thì cậu ta không hiểu cho lắm.
Cậu ta biết một điều, nếu nhân vật chính ngày hôm nay là Lục Tam Phong thì chắc chắn ngày mai anh sẽ bị tiễn đi.
Người đàn ông chỉ lớn hơn cậu ta mấy tuổi này luôn ứng phó với mọi thứ một cách nước chảy mây trôi khiến cậu ta vô cùng khâm phục, những gì học được trong sách vở, Lục Tam Phong cũng không kém cậu ta là bao.
Trong bữa cơm này, về cách cư xử với người khác thôi thì Lục Tam Phong cũng bỏ xa cậu ta mấy con phố.
“Anh Phong, anh không thoải mái sao?” Phùng Chính Anh nhỏ giọng hỏi, đây là lần đầu cậu ta gọi Lục Tam Phong kiểu này nên có chút không quen.
Lục Tam Phong nghe thấy cách xưng hô này bèn mở mắt, nhìn Phùng Chính Anh: “Sao lại gọi là anh Phong?”
“Ba tôi bảo đi theo anh học hỏi, mà anh lớn hơn tôi...”
“Tùy cậu, thích gọi gì thì gọi.” Lục Tam Phong dựa vào ghế tiếp tục nghỉ ngơi.
Phùng Chính Anh vui vẻ cong môi, vì gia đình giàu có và còn là con út nên từ nhỏ đến lớn cậu ta được cưng chiều nhất, chưa bao giờ để bất