Bây giờ đã là năm giờ, mặt trời dần dần nghiêng về phía Tây, chiếu xuống một tầng ánh sáng màu vàng kim, lan tỏa ánh mặt trời ấm áp xuống mọi nơi, không khí tràn ngập hơi thở của mùa xuân.
Có vẻ như những tháng tiếp theo tiết trời cũng sẽ ấm áp như vậy, hôm nay thời tiết rất đẹp, dòng người trên đường đi lại như nước chảy, ăn mặc cũng có hơi lẫn lộn, người trẻ tuổi đã thay bằng quần áo mỏng, người hơi lớn tuổi một chút thì vẫn bao bọc kín mít như trước.
Thị trưởng Vương bước xuống xe, cùng thư ký ở bên cạnh đi vào thang máy.
Lục Tam Phong nằm trên chiếc ghế mây trong phòng của mình mà đong đưa, loa ngoài của chiếc điện thoại đang mở, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh leng keng leng keng.
"Uống thuốc sắc đã khỏi chưa? Nếu em uống không được thì chuẩn bị một ít muỗng đường trắng, sau khi uống thuốc xong thì ngậm đường trắng vào miệng, sẽ không bị nôn ra nữa đâu." Lục Tam Phong đề nghị.
"Ngày hôm qua đã bị nôn ra rồi, làm lãng phí một ít thuốc, em mới là người phải chịu khổ." Giọng nói của Giang Hiểu Nghi có phần bất đắc dĩ.
"Ba, con muốn ăn cua."
"Chỗ này của ba không có cua, chỉ có cây roi thôi, con có muốn ăn không?" Lục Tam Phong nằm trên ghế uể oải nói.
"Ba, con kể cho ba nghe cái này, đầu thôn có một cái hang rất lớn, con thấy có thỏ ở trong đó, ba bắt con thỏ đó cho con được không?"
"Lấy cho ba cái búa."
Mặc kệ Như Lan nói cái gì, Lục Tam Phong đều bảo cô bé lấy cho anh cái búa, cô nhóc kéo theo mấy đứa nhỏ khác làm ầm ĩ ở trong nhà, bị Giang Hiểu Nghi đuổi ra ngoài.
"Ngày hôm qua em đã gọi điện thoại cho quản lý rồi, nhà máy đã hoạt động trở lại, sau thời gian này em sẽ dẫn Như Lan về, anh có thể trở về Thành Minh, nếu thật sự không được thì để em về, mấy ngày nay đều châm cứu nên đã khỏe hơn nhiều rồi, những ngày sau chỉ phải uống thuốc mà thôi." Giang Hiểu Nghi vừa nhìn thuốc vừa sắc xong, vừa kể chuyện cho Lục Tam Phong.
"Bên này của anh xảy ra một chút rắc rối, đến lúc đó rồi nói tiếp."
Hai người đang nói chuyện nhà cửa thì tiếng gõ cửa vang lên ở phía bên ngoài, kèm theo đó là âm thanh nặng nề: "Tổng giám đốc Lục, là tôi, thị trưởng Vương đây, có thể mở cửa ra nói chuyện một chút được không, lúc nãy người trong tỉnh cũng đã gọi điện thoại cho tôi rồi, dù sao vẫn phải giải quyết cho xong vụ này."
"Có người đến tìm anh, không nói nữa nhé." Lục Tam Phong ngồi dậy cúp điện thoại.
Lục Tam Phong đứng lên đi mở cửa ra, liếc nhìn quan sát thị trưởng Vương, nói rằng: "Ôi là khách quý, chúng ta đến phòng khách đi?"
"Không cần, ở phòng của cậu trò chuyện một lát thôi." Thị trưởng Vương dứt khoát bước vào phòng, lại gần số pha rồi ngồi xuống, nói ngay vào vấn đề chính: "Cậu làm lớn mọi chuyện như vậy, bây giờ cậu đã thành công rồi, không cần nói những lời giả tạo nữa, trực tiếp vào vấn đề chính đi, cậu đang có suy tính gì, cậu muốn là gì?"
"Tôi chỉ muốn phất cờ khởi nghĩa cho việc phát triển nghiên cứu khoa học ở trong nước." Lục Tam Phong chân thành nói.
"Đừng nói những lời khoa trương như vậy, cậu không đủ năng lực để làm chuyện đấy, tôi cũng sẽ cho cậu một chút lợi ích, công nghiệp này nhất định phải được phát triển trên mảnh đất này, cậu có hiểu không?" Thị trưởng Vương nói thẳng.
"Tôi hiểu, vấn đề này tôi vô cùng hiểu rõ." Lục Tam Phong ngồi xuống, nhín thoáng qua người thư kí đứng bên cạnh ông ta.
"Cậu ra ngoài đợi đi."
Thư kí nghe lời xoay người ra ngoài đóng cửa lại.
"Sở thương mại tỉnh gọi điện cho tôi, bảo rằng giá tiền này hơi thấp, muốn lên kế hoạch lại, cậu vẫn sẽ phá rối nếu lấy cái giá là chín tỉ đô la Mỹ đúng không?" Thị trưởng Vương hỏi.
"Chín tỉ mà nói...!quả thực tôi không nhất định phải cản lại, nhưng tôi có thể chắc chắn, nếu khoanh tay giao lại công nghiệp này cho những người không hiểu gì về thị trường trong nước thì chưa đầy hai năm sẽ phải thất bại mà thôi."
"Vì vậy phải giao vào tay của cậu đúng không?" Ánh mắt của thị trưởng Vương sáng rực lên, nhìn Lục Tam Phong.
"Không phải vậy, tôi chỉ vì sự phát triển của công nghiệp..."
"Cậu đừng có nói những lời này với tôi, ngay cả dấu chấm câu tôi cũng đều không thể tin cậu, hãy nói ý chính đi, được không?" Thị trưởng Vương vung tay lên nói: "Hãy đem sự chân thành giữa người với người ra mà nói chuyện."
"Những vấn đề này tôi đã nói không ít lần rồi, có thể trao quyền độc quyền sáng chế, không cần phải bán nó đi, đây là lời nói từ trong lòng của tôi, có thể trao quyền cho tôi, cũng có thể mua cổ phần bằng sáng chế, đây đều là những sự lựa chọn, ông đã muốn nghe thì tôi nói cho ông nghe."
Lục Tam Phong ngồi thẳng người, khuôn mặt tràn đầy chân thành, anh nói: "Đừng bán nữa, mạo hiểm quá lớn, bây giờ kỹ thuật ở đây hot như vậy, thị trường cũng rất coi trọng, nếu bây giờ bán cho người ta, ngộ nhỡ sau này nó khiến thị trường bùng nổ thì ông sẽ cảm thấy may mắn, về những vẫn đề àm ông nói, tôi cũng sẽ suy nghĩ, tôi sẽ sản xuất ở đây với tư cách là một cổ đông."
"Xây dựng công nghiệp ở đây? Cậu cũng không có nhà máy ở đây, bây giờ xây dựng khu nhà máy, vậy thì ngay cả điện tử Thủy Hoàn cũng phải gán nợ đấy."
"Không phải là xây dựng nhà máy ở đây, mà đặt khu công nghiệp ở đây để hỗ trợ sản xuất.
Tôi có thể điều một bộ phận sản xuất đến đây để lắp ráp tiêu thụ.
Nếu muốn xây dựng nhà máy cũng không thành vấn đề, dựng nên một lớp vỏ bọc lớn, bỏ vào đó một ít lợi nhuận thì sẽ có thể cùng phát triển với công nghiệp rồi."
"Một khi tiêu thụ tốt, chi nhánh đầu tiên sẽ chọn bên này, ông muốn may áo bông thì ai lại dám ra quy định phải đủ bao nhiêu bông mới có thể may thành một chiếc áo,