**********
Hoàng Hữu Danh dẫn người đến, mười mấy người kiểm tra kho hàng, ngay sau đó cầm mấy chục sản phẩm đi kiểm định.
Bên ngoài kho hàng, Hoàng Hữu Danh đứng đó hút thuốc, đèn ngoài nhà máy to, chiếu rõ như ban ngày.
"Chất lượng của tôi tuyệt đối không có vấn đề gì.
Giá cả của Điện tử Thuỷ Hoàn thấp, chất lượng lại bảo đảm tuyệt đối." Lục Tam Phong nhìn mấy người bê sản phẩm bị dán niêm phong kiểm tra lên xe, nói: "Đó là lương tâm cơ bản nhất của con người."
"Không ngờ cậu lại trở thành người có lương tâm nhất cơ.” Hoàng Hữu Danh nhìn Lục Tam Phong rồi cười.
Ông ta cảm thấy chuyện này có chút châm chọc và hoang đường.
"Tôi vốn là người có lương tâm.
Sản xuất sản phẩm, đối mặt với người tiêu dùng, tôi là xí nghiệp có lương tâm nhất; lúc sản xuất thực phẩm, tôi không thiếu cân thiếu hai, lấy xấu bù thiếu, làm ngành điện tử, tôi đặt chất lượng lên hàng đầu, lại còn là xí nghiệp đầu tiên trong ba xí nghiệp lớn." Lục Tam Phong nghiêm túc nói.
Hoàng Hữu Danh suy nghĩ một lát.
Quả thực như vậy.
Trước đối thủ cạnh tranh, Lục Tam Phong không khoan nhượng điểm nào.
Nhưng khi đối mặt với người tiêu dùng, trên phương diện sản phẩm, quả thật anh chưa làm chuyện khác thường nào cả.
Lấy hàng ngẫu nhiên rất nhanh.
Sau khi chuyển hàng lên xe, ghi hết lại số thứ tự của sản phẩm, rồi đưa Lục Tam Phong ký tên.
"Chúng tôi sẽ kiểm tra những sản phẩm này.
Nếu đạt quy chuẩn, sẽ trả sản phẩm về." Cục phó nói với Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong ký tên, khẽ cười, nói với Hoàng Hữu Danh: "Không cần khách khí như thế.
Chỉ là mấy cái tivi, đài, đầu băng thôi, không cần trả lại."
"Đó là quy định." Hoàng Hữu Danh nói với mọi người:"Nắm chắc thời gian, sớm ngày cho ra kết quả."
Mọi người rời đi, Hoàng Hữu Danh đốt điếu thuốc, ánh mắt nhìn Lục Tam Phong có chút phức tạp.
Lúc lâu sau thì đưa tay vỗ bả vai Lục Tam Phong, nói: "Làm tốt lắm, ngày hay đêm thì đều không được lỗ mãng.
Kết quả cậu muốn đã có.
Đoạn thời gian tới thị trường VCD sẽ về như trước thôi."
"Cảm ơn đã động viên.
Tôi sẽ nắm chắc khoảng thời gian này." Lục Tam Phong đáp.
"Vậy tôi về trước.
À đúng rồi, nếu vốn không quá gắt gao, thì số tiền sau mươi tỷ đang nợ ngân hàng kia trả dần đi.
Nợ nần quá cao không tốt cho sự phát triển của công ty đầu." Hoàng Hữu Danh quay đầu nói.
“Như thế này, sáu mươi tỷ kia không lấy lãi mà, còn có thể thay đổi vì có lãi suất.
Mỗi tháng tôi trả lãi là được.
Nếu có thể mượn nhiều hơn, tôi còn muốn mượn thêm” Lục Tam Phong nói ra cách giải quyết của mình.
“Thu hút đầu tư năm nay mà nói, là nhiệm vụ nặng nề.
Áp lực của ngân hàng địa phương rất là lớn.
Nếu cậu có tiền, nên trả lại.” Hoàng Hữu Danh hơi nhíu mày.
“Tổng giám đốc Hoàng, là như thế này, nợ nần là phương hướng phát triển của tương lai.
Không có tiền không đáng sợ.
Tôi có mẹo nhỏ này, ông có thể thế chấp cổ phần của ngân hàng địa phương cho bốn ngân hàng quốc doanh lớn, có thể kiếm không ít tiền, còn nếu không đủ, thì thế chấp luôn GDP sang năm.” Lục Tam Phong nghiêm túc nói.
“Sao cậu độc thế hả?” Hoàng Hữu Danh lẩm bẩm, ngồi lên xe bảo tài xế đi.
Trương Phượng Tiên đứng bên cạnh, nhìn Lục Tam Phong, nói nhỏ: “Anh còn dám mách nước cho ông ta!”
Lá gan lãnh đạo bây giờ không có lớn đến thế, chuyện này sau này còn nhiều, được trả tiền thì cái gì cũng bán.
Giờ mọi người không dám làm, chả mấy năm nữa sẽ có thành phố triển khai.
Nếm được ngon ngọt rồi, sẽ có những nơi rối rít chạy theo.
Đơn giản nhất là các ngân hàng địa phương mắc nợ càng cao, bốn ngân hàng quốc doanh lớn thì lại có hạn chế nhất định về nguồn vốn quốc gia.
Các ngân hàng địa phương được lập nên từ nền kinh tế địa phương, để cho lãnh đạo địa phương có thể dễ dàng điều động vốn.
Đến bậc của Hoàng Hữu Danh, có thể tuỳ ý điều khiển ngân hàng địa phương, vỗ bàn cái thiếu nợ một đống.
Ngân hàng chịu áp lực lớn, không có tiền, bán đất, thiếu nợ, lấy chữ tín của thành phố vay tiền tư nhân, hoạch định vườn khu, lôi kéo xí nghiệp tham gia, xong cuối cùng là hố.
Nhiều thủ đoạn khiến người hoa mắt.
Mấy năm sau, nợ của ngân hàng địa phương bùng nổ, nợ khó đòi nợ chết người, cộng cả nước lại lên đến mấy ngàn tỉ, suýt chút nữa ngang ngửa với GDP một năm của cả nước.
Nợ khó đòi lớn như thế, bởi vì địa phương vì cái lợi trước mắt, điên cuồng chèn ép ngân hàng, tiến hành vượt mức quy định phát triển, hoặc là đầu tư không khôn ngoan, đổ đống vốn lớn vào công viên, phong cảnh, các kiến trúc không bình thường thậm chí vô dụng, đều có thể sinh ra nợ khó đòi.
Đất nước đối mặt với nguy cơ nợ như thế, cũng sợ chết kiếp.
Còn ngân hàng, tỷ số nợ xấu chỉ cần là 5%, cũng bị ép đến ranh giới phá sản, vượt quá 10%, coi như mất khả năng thanh toán.
Vậy mà khi đó kiểm định lại, chỉ số nợ xấu ngân hàng địa phương lên đến 40%, chính là cảnh tượng hiếm có khó tìm của các ngân hàng đó!
Quốc gia không dám động vào, chỉ đang thoát bớt nợ xấu.
Thành lập