**********
Lục Tam Phong không còn tâm trạng ăn cơm nữa.
Anh đã từng trò chuyện với ông Phùng, anh biết mục tiêu của mọi người đều giống nhau vậy nên những chuyện khác đều không quan trọng.
Khi Lục Tam Phong đến, anh đã từng cân nhắc về vấn đề đầu tư vốn.
Vống tưởng ông lão nhà họ Phùng có nhiều tiền, tại sao vẫn còn thiếu vài ba tỷ này chứ?
Sau khi xem qua bức tranh kia, trong lòng Lục Tam Phong đã hiểu, tất cả mọi người đều muốn được hưởng lợi nhưng không muốn chịu thiệt thòi.
Phùng Chính Anh cũng là người của giới nhà giàu ở Sông Hương, cậu ta có một đảm anh em, chỉ là gần đây bọn họ liên lạc rất ít.
Anh đã quay về khách sạn gọi vài cuộc điện thoại, để xác nhận cuộc đua tối nay.
“Bọn họ có một trận đua xe vào tối nay” Phùng Chính Anh buông điện thoại xuống, nói với Lục Tam Phong:
“Anh có muốn đi xem không?”
“Những người này tầm bao nhiêu tuổi?” Lục Tam Phong hỏi.
“Tầm trên dưới hai mươi tuổi, tôi là người lớn tuổi nhất trong số đó.
Những cậu ấm con nhà giàu này, nếu lớn tuổi một chút thì đều đang bận xây dựng sự nghiệp, tôi cũng không muốn chơi với bọn họ, bởi có đôi khi bọn họ cũng khá ấu trĩ.
Trong lời nói của Phùng Chính Anh hiện rõ sự xem thường.
Lục Tam Phong chỉ hỏi sơ qua, anh cũng khá hiểu những cậu ấm con nhà giàu này.
Trước kia anh cũng đã từng là một cậu thanh niên hấp tấp nóng nảy, đã từng trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí anh còn đang ở giai đoạn cuối của tuổi dậy thì.
Đều là những đứa trẻ to xác.
“Đi!” Lục Tam Phong nghĩ một chút rồi nói:
“Nhưng tôi vẫn nên chuẩn bị vài thứ, tôi muốn đổi một bộ trang phục khác.
Cậu cho tôi mượn xe một chút, tôi muốn đi mua ít đồ.”
“Anh Phong, anh đi mua gì thế?” Phùng Chính Anh nói một cách rầu rĩ.
“Đi ra ngoài xem xem!” Lục Tam Phong cầm chìa khóa xe, sau đó lái xe chạy ra khỏi cửa.
Địa điểm đầu tiên anh đến là một cửa hàng bán quần áo, Lục Tam Phong tự chọn cho mình một bộ tây trang và một đôi giày da.
Tiếp theo anh ghé qua tiệm cắt tóc để chỉnh lại kiểu tóc.
Sau đó anh đến cửa hàng bách hóa, mua một cái túi da, một chùm chìa khóa xe hơi giả và một số thứ linh tình, rồi bỏ hết tất cả vào trong túi da.
“Nếu các cậu trẻ trung như thế chẳng phải tôi sẽ trở thành một anh già sao” Lục Tam Phong vuốt vuốt kiểu tóc của mình, anh thật sự không thích đua xe.
Nếu không mượn danh nghĩa đua xe thì sẽ khó tiếp cận với bọn họ.
Anh từ chối tiệc rượu của ông Phùng.
Lục Tam Phong ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó ngồi lên xe của Phùng Chính Anh và rồi xuất phát đến nơi tổ chức trận đua xe.
Ở khu vực núi Tư San, hằng năm thường có rất nhiều thanh niên tổ chức những đợt đua xe dọc theo đường núi này.
Bọn họ thường đi theo nhóm, những tiếng gầm rú vang vọng thung lũng, anh truy tôi đuổi, hai bên ai cũng không phục ai liền tự nhiên biến thành một trận đấu.
Kể từ thời kỳ bùng nổ kinh tế của Sông Hương vào những năm 1960 và 1970, hàng loạt thanh niên dẫn theo các cô gái chạy trên những con đường ngoằn ngoèo này.
Khi trời còn chưa tối, xe vẫn chưa vào trong núi, đột nhiên có một chiếc xe thể thao Jaguar nhấn mạnh ga vọt thẳng qua xe của hai người Phùng Chính Anh, sau đó một bàn tay vươn ra khỏi cửa sổ xe và giơ lên một ngón tay út.
“Mẹ nó!” Phùng Chính Anh bị chọc tức liền nói với Lục Tam Phong ở bên cạnh:
“Có muốn chơi khô máu với nó không?”
“Bình tĩnh một chút.” Lục Tam Phong nói với cậu ta:
“Chẳng phải cậu cũng nói rồi sao, tụi nó đều là một đám trẻ trâu mới chơi trò này.”
Phùng Chính Anh gật gật đầu, tiếp tục bình tĩnh lái xe.
Khi đi tới lối vào đường núi, có bảy tám chiếc xe đã dừng lại ở đó, có đủ mọi thể loại xe, từ xe thể thao nổi tiếng Porsche 911 cho đến những chiếc xe thể thao phổ biến như Aston Martin mẫu Le Mans.
Có mấy người thanh niên mặt búng ra sữa đang đứng tựa lưng vào xe, ở bên cạnh còn có bảy tám cô gái mặc quần đùi, áo croptop cúp ngực, nhìn cực kỳ quyến rũ.
Các cô gái này đều rất cao.
Lục Tam Phong liếc nhìn một cái, thầm nói: “Chưa đủ tuổi còn lái xe phân khối lớn.”
“Hả?” Phùng Chính Anh không nghe rõ.
“Không có gì."
Xe ngừng lại, Phùng Chính Anh bước xuống xe.
Có một cậu con trai tầm hai mươi tuổi đi tới, nói vui vẻ: “Anh Phùng, anh ở ẩn khá lâu rồi đấy.”
“Tôi giới thiệu với mọi người, đây là anh Phùng cậu chủ của Hồng Quảng, trước đây thường xuyên đua xe ở chỗ chúng ta.
Nhớ năm đó cậu Hoa của tập đoàn hải Bình dẫn theo một nữ minh tinh đến chơi, bị anh Phùng lái chiếc Ferrari mười hai xi lanh vượt mặt”
“Chào anh Phùng."
“Chào anh Phùng”
Mọi người liên tục chào hỏi, chỉ là ánh mắt của ững kẻ này không thân thiện lắm, bọn họ thích khiêu chiến, đang ở độ tuổi không chịu khuất phục bất kỳ ai và thái độ khá hung dữ.
Lục Tam Phong ăn mặc giống như một doanh nhân đứng bên cạnh Phùng Chính Anh khiến những người có mặt ở hiện trường đều để ý đến anh ta, bọn họ cũng không hỏi, nghĩ rằng đó là một nhân vật khá khiêm tốn.
“Anh Phùng, sao anh không dắt gái theo mà lại dẫn một người quản gia đến vậy?”
Mọi người nhìn Lục Tam Phong, vừa cười vừa nói.
“Giới thiệu với mọi người, người này không phải là quản gia.” Phùng Chính Anh giới thiệu Lục Tam Phong:
“Đây là Lục Tam Phong đến từ Đại Lục, là chủ tịch của Điện tử Thủy Hoàn, hôm nay anh ta muốn đến xem trận đấu.
"Đây là người bạn trước đây đã từng đua xe với tôi, trong giới này chúng tôi đều gọi anh ta là Dã Lâm, bởi vì anh ta đua xe rất hoang dã.”