**********
Những người thanh niên càng nghĩ thì càng tức giận, họ làm sao có thể chịu sự oan ức lớn như vậy chứ?
Dã Lâm nhìn vẻ mặt tức giận của họ, bèn vội vàng khuyên rằn: “Mỗi đêm trên con đường này đều có người đến phá núi, chúng ta ra ngoài là để chơi, khó khăn lắm mới tụ họp lại với nhau, chơi một lát đi rồi hẳn về.”
Lục Tam Phong cũng khuyên theo, nói: “Đúng vậy, đã qua cả rồi, không cần thiết phải tiểu tổn mấy trăm triệu mua xe chỉ để hả giận.
Cậu nhìn những chiếc xe đó của tôi xem, tất cả đều vứt trong nhà xe phủ bụi, các cậu cũng không có dư tiền như thế”
“Anh nói ai không có tiền chứ?”
Người thanh niên khó chịu.
Họ đường đường là những cậu ấm nhà giàu, có thể chấp nhận bất kỳ lời chỉ trích nào, nhưng riêng từ nghèo này thì không được dính dáng đến họ.
“Không phải nói các cậu không có tiền, mà là không cần thiết.”
Lục Tam Phong giải thích: “Nhẫn nhịn một chút rồi sẽ qua thôi.”
Dã Lâm với thân phận là anh cả trong đám, vốn đã sắp trấn an được những người này rồi.
Nhưng lời nói của Lục Tam Phong lại kích thích tới họ, cả đám người nhịn không được nữa mà quát lớn: “Mẹ kiếp không nhịn nữa, đi về sẽ mua xe.”
“Đừng đừng đừng, tiêu dùng cho thứ này thì phải lý trí.” Lục Tam Phong khuyên răn nói:
“Khi tôi còn trẻ cũng chỉ vì tức giận mà đã mua một đống xe, bây giờ còn để ở đó chưa dùng, các cậu còn trẻ vẫn còn tương lai mà.”
“Đúng vậy, mọi người ăn chút đồ trước đi, bên kia đã sắp dựng xong rồi.” Dã Lâm cũng khuyên nhủ.
Anh ta nhìn sang Lục Tam Phong, nhất thời không biết Lục Tam Phong là muốn khuyên răn hay là muốn kích thích những người thanh niên này, bèn quay sang nói với Phùng Chính Anh:
“Kêu bạn của anh nói bớt vài câu đi.”
“Đi thôi đi thôi.” Dã Lâm kéo lấy một người trong số những người thanh niên đi đến đó, các cô gái bên cạnh cũng đang khuyên lấy người ở xung quanh.
Trên một địa hình bằng phẳng gần đó, một thùng xe container được mở phần vách thùng ra.
Trên mặt đất được trải thảm đỏ, điện được nối từ thùng xe, ánh đèn chiếu sáng nơi này như ban ngày vậy và còn có một vài quả cầu ánh sáng bảy màu đang toả sáng.
Trên bàn có đủ loại bánh ngọt, thức ăn và rượu sâm panh, các cô gái mừng rỡ hò hét đánh lạc hướng sự chú ý của mấy thanh niên.
Khung cảnh lại một lần nữa trở nên sôi nổi, cùng với âm nhạc vang lên, mọi người vừa uống rượu vừa nhảy nhót.
Phùng Chính Anh không biết Lục Tam Phong muốn làm cái gì, bèn nhỏ giọng nói: “Anh Phong, anh có kế hoạch gì vậy?”
“Không có kế hoạch nào cả, tới đâu thì suy nghĩ tới đó thôi!” Lục Tam Phong cầm ly rượu sâm panh lên và uống một ngụm, sau đó thì nhìn những thanh niên này đang vô tư nô đùa với nhau.
“Quá ngây thơ rồi!” Phùng Chính Anh lẩm bẩm.
“Tuổi trẻ thật tốt!” Lục Tam Phong xúc động nói.
“Anh Phong, anh ngưỡng mộ bọn họ sao?” Phùng Chính Anh vô cùng kinh ngạc.
“Làm sao có thể không ngưỡng mộ chứ?” Lục Tam Phong cười khổ và nói:
“Cho dù là người giàu có, cậu đi hỏi họ thử xem, có ai không hoài niệm những ngày tháng kiếm từng đồng lương ít ỏi? Những ngày tháng ấy một mình một người ăn uống no đủ, trong túi tuy không có nhiều tiền nhưng dám lang bạc khắp thế giới.”
“Tôi ngưỡng mộ anh!” Phùng Chính Anh nhìn Lục Tam Phong và nói.
“Thế giới này chính là như vậy, người với người ngưỡng mộ lẫn nhau.
Trên thế giới này mãi mãi sẽ có người giàu có hơn mình, có quyền lực hơn mình, vậy làm sao có thể giữ được niềm vui vẻ?” Lục Tam Phong cụng ly với Phùng Chính Anh và nói tiếp:
“Để tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, nếu chỉ chìm vào trong những thứ dung tục như tiền bạc, quyền lực và tình dục, thì cậu sẽ không ngừng theo đuổi và không có điểm dừng.”
Phùng Chính Anh suy ngẫm một hồi, cảm thấy rất triết lý nên hỏi: “Vậy ý nghĩa cuộc sống của anh là gì?”
“Đó chính là khi điện tử Thuỷ Hoàn bước vào thời kỳ thương mại công nghệ kỹ thuật, sự giàu có tột cùng mang đến sự trống rỗng tột độ.” Lục Tam Phong vừa nói thì nhìn thấy có một cô gái đang bước tới.
“Xin chào tổng giám đốc Lục” Một cô gái uyển chuyển bước đến, vô cùng trang nhã nói:
“Có thể uống với anh một ly không? Tôi vẫn luôn muốn đến Đại Lục để du lịch.”
“Rất hân hạnh!” Lục Tam Phong cùng cụng ly với cô ta.
“Để lại thông tin liên lạc nhé?”
Lục Tam Phong lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi của Phùng Chính Anh và đưa cho cô ta: “Liên hệ cậu ta, tôi không có phương thức liên lạc cố định ở Sông Hương.
Cô gái nhận lấy danh thiếp rồi mỉm cười và quay người rời đi.
“Anh Phong, không phải anh nói những thứ này dung tục sao?” Phùng Chính Anh dở khóc dở cười nói.
“Tôi chính là một con người dung tục.”
Lục Tam Phong kiếm chỗ ngồi xuống rồi nói: “Sở thích mà thôi, thực sự cho rằng tôi sẽ làm gì sao?”
Phùng Chính Anh cũng biết Lục Tam Phong sẽ không làm gì cả, nên chỉ cười và không nói gì.
Vài người thanh niên cầm ly rượu bước tới và nói với Lục Tam Phong: “Cụng ly một cái nào, hay là uống trong chai luôn?”
Người thanh niên vừa nói vừa đưa chai rượu vang đỏ đến, Lục Tam Phong vội xua tay nói:
“Không uống được, không uống được.
Tôi không so được với những người trẻ tuổi như các cậu, tôi uống một ly thôi.”
Lục Tam Phong cầm ly rượu lên và cụng ly với mọi người, hai người thanh niên đùa vui đến có chút mệt mỏi nên ngồi xuống ở bên cạnh, Lục Tam Phong nhìn họ dường như đã quên mất chuyện về xe rồi.
“Thực ra chuyện tối này, nói thật nếu gặp phải tôi lúc mười tám,