Lục Tam Phong ngồi ở đó suy tư một hồi lâu, tình huống hiện tại có vẻ có chút vi diệu, loại thời điểm Hoàng Hữu Danh đang làm việc này tuyệt đối sẽ không tích cực giống như lúc trước.
Vốn dĩ muốn gọi một cuộc điện thoại nhưng Lục Tam Phong nhìn thoáng qua thời gian thì đã là năm giờ chiều, anh liền đứng dậy cầm áo khoác đi xuống lầu.
Bởi vì vừa mưa xong nên trời có vẻ lạnh, Lục Tam Phong lái xe thẳng đến tòa thị chính.
Anh đứng ở cửa phòng làm việc của Hoàng Hữu Danh gõ cửa, giọng nói của Hoàng Hữu Danh từ bên trong truyền ra: “Tiến vào!” Mở cửa bước vào, khuôn mặt của Lục Tam Phong đầy tươi cười nhìn ông ta nói: “Ông đang bận sao?”
“Đúng vậy!” Hiển nhiên Hoàng Hữu Danh không ngờ tới Lục Tam Phong không gọi điện thoại mà tự chạy đến đây, ông ta mở miệng nói: “Cậu có việc gì sao?”
“Khoảng thời gian trước không phải nói về vụ hack trong ngành Logistic sao? Hôm nay Hác Trung Hưng mang người xông vào Điện tử Thủy Hoàng.” Lục Tam Phong nói ngắn gọn nguyên nhân và hậu quả của sự việc.
Hoàng Hữu Danh hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên có chút khó xử ông ta mở ngăn kéo lấy một bao thuốc lá ra, đốt một điều nói: “Thị trường kinh tế có quyền tự chủ rất lớn, những việc như thế này nên để công an tới xử lý, cậu không thể để ta xử lý hết mọi việc, đúng không?”
“Vậy ý của ông là, tôi có thể dùng thủ đoạn tương tự đánh trả?” Lục Phong hỏi ông ta.
Hoàng Hữu Danh không dám nói lời này, nếu ông ta trao quyền cho Lục Tam Phong tìm dân xã hội đánh nhau, nếu lỡ có chuyện lớn xảy ra nói không chừng sẽ tính lên đầu ông ta, sau khi cân nhắc một hồi, ông ta vẫn có vẻ khó xử: “Lục Tam Phong, một ông chủ lớn như cậu vậy thì năng lực để xử lý chút chuyện nhỏ này vẫn sẽ có đúng không? Không thể chuyện gì cũng tìm đến quan phụ mẫu, tôi cũng không phải là cha cậu, còn nữa, cậu để người đi dỗ họ một chút là được rồi, chúng tôi cung cấp một môi trường kinh doanh rộng lớn cho các doanh nghiệp, những chuyện khác thì tôi cũng không có cách nào.”
“Tôi ngồi trên vị trí này cũng rất khó khăn, cậu không thể nghĩ rằng tôi chỉ cần nói một hai câu thì có thể giải quyết được mọi chuyện, nếu thật sự có năng lực đó thì tôi vẫn còn ngồi ở vị trí này sao?” Hoàng Hữu Danh nói có vẻ khéo léo hơn nhưng Lục Tam Phong chỉ nghe ra đúng một câu, chính là tôi không quản nữa, cậu cũng đừng đến đây làm phiền tôi.
Việc đã đến nước này, Lục Tam Phong có nói thêm gì cũng không có ý nghĩa, chỉ gật gật đầu nói: “Tôi tự mình xử lý."
Nói xã giao thêm vài câu thì Lục Tam Phong đứng dậy đi xuống lầu, nhưng khi vẫn còn chưa đi ra khỏi cửa lớn của tòa thị chính thì bỗng nhiên một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi chạy theo hô to về hướng của Lục Tam Phong: “Lục Tổng, chờ một chút.”
Lục Tam Phong quay đầu lại nhìn anh ta phát hiện bản thân vốn không quen biết người này liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tôi là thư ký của chủ tịch, anh ấy muốn mời anh đến phòng làm việc ngồi một chút.” Người đàn ông đó nói với Lục Tam Phong
“Được!” Lục Tam Phong lại đi theo anh ta lên lầu, trong một văn phòng khác, rõ ràng so với văn phòng của Hoàng Hữu Danh thì nhỏ hơn một vòng.
Phía sau bàn làm việc treo một tấm bảng với bốn chữ Hán lớn viết bằng bút lông: “Đại triển kế hoạch.
Địch Văn Khởi nhìn thấy Lục Tam Phong thì trên mặt tràn đầy ý cười, đi tới nắm tay nói: “Lục Tổng chính là một viên ngọc quý của các doanh nghiệp ngoài nhà nước ở địa phương chúng ta, trẻ tuổi và có triển vọng, ngồi đi.”
“Ông quá khen rồi.” Lục Tam Phong ngồi xuống, hỏi: "Không biết ông tìm tôi là có chuyện gì?”
"Ây, đây là lời gì vậy, trong phương diện phát triển kinh tế chung, công việc chính của thị chính chúng tôi là hỗ trợ mạnh mẽ các doanh nghiệp ngoài nhà nước, đây là mục tiêu công việc của chúng tôi và tôi đang phục vụ cho những xí nghiệp như cậu.” Lời nói của Địch Văn Khởi vô cùng khách khí
“Chủ yếu là nhờ có sự làm việc không mệt mỏi của quan phụ mẫu như ông còn tôi cũng chỉ làm được chút việc nhỏ mà thôi” Lục Tam Phong nói chuyện vô cùng cẩn thận, sau đó hai người cùng ngồi xuống bưng lên một tách trà được đặt trên bàn, Địch Văn Khởi nhìn Lục Tam Phong nói: "Nghe nói Điện tử Thủy Hoàng và Vĩnh Xuy Logistic đang náo không mấy vui vẻ?” Lục Tam Phong có chút ngoài ý muốn nhìn ông ta một cái, nói: “Tin tức của ông thật sự rất nhanh, so với tôi thì mạnh hơn một chút, tôi cũng đã nói với anh ta rồi, nhưng anh ta vẫn giả vờ như không biết."
“Lục tổng, làm kinh doanh thì hòa khí sẽ phát tài nha, làm gì phải náo đến bế tắc như vậy? Tất cả mọi người đều đóng góp vào nền kinh tế của thành phố, đều là người một nhà.”
Người một nhà? Lục Phong giống như nghe ra được điều gì, ánh mắt bắt đầu đánh giá thị trưởng Địch này, cổ tay ông ta đeo một chiếc đồng hồ hiệu Vacheron Constantin chói mắt như vậy, hiện tại cũng không có Internet, ông ta cũng không ngại đeo, chiếc thắt lưng bên hông là của Kim Lợi, cách ăn mặc của ông ta còn đắt hơn cả Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong ở đây cũng được mấy năm cũng đã giao tiếp với rất nhiều thị chính, vị thị trưởng này căn bản không có gì để làm, muốn đẩy mạnh bất kì chuyện gì cũng đều là ẩn hình làm.
Cõ rất nhiều lãnh đạo giống như Địch Văn Khởi, đến một địa phương đôi ba năm mãi cho đến lúc đi rồi thì người dân địa phương cũng không biết từng có một người như vậy tồn tại.
Trên