**********
Vài phút sau, thư ký Thôi gõ cửa bước vào, nhìn Hoàng Hữu Danh nói: “Hôm nay ông đến sớm thế!”
“Địch Văn Khởi đã tới chưa?” Hoàng Hữu Danh hỏi.
“Hình như vẫn chưa tới.” Hoàng Hữu Danh liếc nhìn đồng hồ trên tay nói: “Bây giờ mới có 7 rưỡi, 8 giờ mới vào làm.”
“Cuộc họp sắp tới bọn họ sẽ phát lệnh kiểm tra và niêm phong nhằm để thủ tiêu Điện Tử Thuỷ Hoàn.
Ông đã nghe nói được gì về cách thức thực hiện chưa?” Hoàng Hữu Danh ngồi xuống hỏi.
Thư ký Thôi khó xử, lẽ ra ông ta nên biết chuyện như này sẽ xảy ra, nói một chút gì đó trong cuộc họp, Địch Văn Khởi cũng phối hợp một chút là xong rồi, bây giờ còn hỏi về tình hình thực hiện.
Đây chính là là làm cho bản thân càng thêm nhục nhã.
“Sao thế? Điều này có gì khó xử sao?” Hoàng Hữu Danh nhìn chằm chằm ông ta.
"Căn bản không có động tĩnh gì cả, lại nói yêu cầu đi theo trình tự, ngược lại chính là đang trì hoãn nó, ông nên hiểu điều này.” Thư ký Thôi nói một cách khéo léo.
“Tôi nên hiểu sao?” Hoàng Hữu Danh dáng vẻ phẫn nộ, lập tức đập bàn đứng dậy rồi quát lớn: “Đây là muốn làm cái gì? Muốn lừa gạt ai? Hãy nói với bọn họ, muốn làm thì hãy làm, không muốn làm thì tránh xa tôi ra.
Một câu nói cũng có thể làm cho ông ta đến, cũng thể làm cho ông ta rời đi, như cách mọi người sẽ đều quay đầu khi địa cầu biến mất, bao gồm cả ông ta - Địch Văn Khởi!”
“Ông hãy bình tĩnh lại.” thư ký Thôi vội vàng thuyết phục: “ Bây giờ ông đang ở thời điểm mấu chốt quan trọng, ông nên chịu đựng một chút.”
“Chịu đựng? Ông nói tôi phải nhịn thế nào.
Có gan thì anh ta đến tước đoạt lấy quyền lực của tôi đi!” Hoàng Hữu Danh lạnh giọng nói: “Đi, thông báo mọi người chuẩn bị họp, 8 giờ 10 phút, tất cả tập trung tại hội trường để kỷ luật nghiêm minh về vấn đề tác phong và kỷ luật.”
Thư ký Thôi không rõ Hoàng Hữu Danh bị làm sao, trước đây đều một mực nói rằng muốn nhẫn nhịn, hôm nay lại giống như phát điên rồi, thư ký Thôi muốn thuyết phục ông ta vài câu, thế nhưng nhìn thấy gương mặt của Hoàng Hữu Danh, căn bản đều không dám nói cái gì, chỉ có thể đáp lại một tiếng, sau đó liền rời đi.
Khoảng hơn 8 giờ sáng, mấy vị phó thị trưởng đã có mặt ở văn phòng của Địch Văn Khởi, ông ta châm một điều thuốc nói: “Nghe nói lão Hoàng buổi sớm đã khó chịu? Còn muốn mở cuộc họp?"
“Tôi cảm thấy rằng các ông đừng có quá nể mặt ông ta, người vẫn là ít nhiều đều giống nhau”
“Điện tử Thuỷ Hoàn có thể là bộ mặt của ông ta, nếu phá hỏng như vậy có lẽ là không tốt lắm.
“Tôi cũng nghĩ là không sao.” Địch Văn Khởi gảy tàn thuốc, dựa người vào ghế nói: “Tôi phải cho những người dưới kia biết, ai mới là tương lai của bọn họ.
Thậm chí, Hoàng Hữu Danh cũng chỉ có thể ở đó phát tiết, cùng lắm thì tôi viết bản kiểm điểm, đình chỉ vài ngày, cũng không thể làm gì được tôi.”
Một vài người thấy Địch Văn Khởi ngạo mạn như vậy, hô hấp mới có thể bình ổn trở lại, xảy ra chuyện lớn như vậy, vẫn còn có người đàn ông cao lớn này gánh vác, bọn họ còn sợ cái gì đây?
Địch Văn Khởi hiện tại cảm thấy rất tốt, Hoàng Hữu Danh bây giờ cũng không thể làm gì được ông ta, cách tốt nhất là hãy ngoan ngoãn làm vật trang trí, chờ đến khi lệnh điều động chuyển tới là có thể thu dọn hành lý rời đi, mà nơi này chính là thiên hạ của ông ta.
Tám giờ rưỡi, hội trường đã chật cứng người, mọi người đều xì xào bàn tán với nhau về cuộc họp diễn ra bất ngờ, không ai biết điều gì sẽ xảy ra.
Khi bảy tám người bao gồm cả Hoàng Hữu Danh và Địch Văn Khởi bước vào, cả hội trường đã nổ một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Sau khi tất cả đều ổn định chỗ ngồi, Hoàng Hữu Danh nói vào micro ở trước mặt: “Tôi mở một cuộc họp khẩn như vậy, là muốn nói đề cập đến vấn đề tác phong của cán bộ.
Thời gian gần đây, tác phong của các cán bộ không tốt, đã có rất nhiều những tin đồn xì xào ở bên ngoài, đặc biệt là chuyện Điện tử Thuỷ Hoàn đột nhiên bị niêm phong và kiểm tra."
Địch Văn Khởi nghe thấy thầm nghĩ quả nhiên là chuyện này, trên mặt bỗng nở một nụ cười lạnh, im lặng ngồi ở đó, ông ta định ở cuộc họp để phê bình những người phụ trách có liên quan là có thể bỏ qua được mọi chuyện, còn về phía ông ta căn bản sẽ không có trách nhiệm trong chuyện này hay sao?
“Ở đây nhất định phải điểm tên một người, Địch Văn Khởi!” Hoàng Hữu Danh không khách khí mà nói ra tên của Địch Văn Khởi.
Vốn dĩ phía dưới vẫn còn một vài người đang ngáp, nghe thấy Hoàng Hữu Danh điểm tên, bọn họ lập tức bị dọa sợ, không phải chỉ là mở một cuộc họp bình thường thôi sao? Làm thế nào lại chuyển hướng nhanh như vậy? Vừa rồi thật sự là doạ chết bọn họ mà.
Những người có mặt trong hội trường lập tức đều ngồi thẳng dậy, các cuộc họp trước đây đều giống như uống nước lọc, bọn họ sớm đã chán ngấy, thế nhưng cuộc họp lần này rõ ràng là có gì đó không giống.
Địch Văn Khởi cũng có chút mơ hồ, tại sao lại gọi tên ông ta trước mặt nhiều người như vậy?
“Lão Hoàng, gọi tôi có chuyện gì vậy?” Địch Văn Khởi lộ rõ vẻ không vui.
“Cái gì mà lão Hoàng? Đây là kiểu xưng hô gì chứ?” Hoàng Hữu Danh đập tay xuống bàn rồi quát lớn: “Gọi theo chức vụ hoặc là đồng chí, tình trạng vô kỷ luật này đã vô thức ăn sâu vào xương tủy, tầm nhìn của ông hẹp hòi, không thấy được toàn cục diện, Điện tử Thuỷ Hoàn dù có bị niêm phong kiểm tra, nhưng cũng xây dựng lâu như vậy rồi, chỉ một sai sót nhỏ cũng không có.”
“Bí thư Hoàng, tôi cùng ông sẽ làm một bản báo cáo.” Địch Văn Khởi nâng cao tinh thần, tỉnh táo trở lại, vội nói: “Cuộc họp tối hôm qua tôi đã triển khai rồi.
Dù tôi có làm thì tôi cũng phải có chút thời gian.
Ông lên đây điểm tên tôi, tôi muốn hỏi, có phải đây chính là cuộc họp phê bình có đúng không?”
“Để xé một cái niêm phong lại mất nhiều thời gian như vậy?” Hoàng Hữu Danh nhìn anh chằm chằm trực tiếp hỏi.
Địch Văn Khởi đây là đang nói bừa, tự tìm một cái cớ để giữ lại mặt mũi hay sao?
“Cái đó, còn cần phải làm theo thủ tục, phê duyệt những giấy tờ có liên quan....”
“Khi bị niêm phong, nó đã được phê duyệt rồi mà? Thế tại sao lại nhanh như vậy?” Hoàng Hữu Danh la mắng.
Địch Văn Khởi mặt biến sắc, trước mặt nhiều người như vậy không cho ông ta chút mặt mũi, khuôn mặt ông ta không nén được giận vì nhục nhã, cuộc họp ngày hôm nay ông ta bị Hoàng Hữu Danh chỉ thẳng vào mặt mắng cho một trận, sau này ông ta không thể làm được gì nữa, không ai đi theo ông ta nữa rồi.
“Hôm nay ông chính là bởi móc chuyện của tôi, cuộc họp này chính là nhằm vào tôi, đúng không?” Địch Văn Khởi đập bàn nói: “Ông là đối với tôi có thành kiến, nên muốn vùi dập tôi? Hôm nay với tất cả những lời chỉ trích của ông dành hết cho tôi, tôi sẽ mãi khắc cốt ghi tâm.”
Hoàng Hữu Danh căn bản đều phát lờ ông ta, tất cả mọi người có mặt trong hội trường đều cảm thấy căng thẳng.
Đây là cuộc họp của hai nhà lãnh đạo đang chèn ép nhau, bọn họ chưa từng chứng kiến bao giờ, đây chắc hẳn đã là chuyện lớn rồi, hai người họ thật giống như lửa và nước không tương