**********
Lục Tam Phong nhìn bóng lưng xa xăm của cậu ta nhướng mày lẩm bẩm nói: “Mình đã thay đổi sao?” Lục Tam Phong chưa bao giờ thay đổi chỉ là Phùng Chính Anh phải từ từ học cách nhìn nhận thế giới lại thôi.
Ngài Phùng hy vọng cậu ta có thể thừa kế toàn bộ tài sản của Hồng Quảng.
Cậu ta cần phải trở thành một nhà doanh nghiệp chân chính.
Lục Tam Phong đứng dậy trở về công ty, buổi sáng hai ngành sản xuất và đại lý ngoại thương đã hoàn toàn bùng nổ.
Vốn là đối đầu giữa hai công ty nhưng rõ ràng đã phát triển thành đối đầu giữa hai ngành, lớn đến mức ai cũng không thể tin nổi.
Có thể nói việc lớn như vậy chỉ có thể là Lục Tam Phong gây ra, đổi lại là một công ty khác cũng không dám làm ra sự việc này.
Cho dù là đối thủ hay bạn bè đều cảm thấy anh ra tay rất ghê góm.
Văn phòng cao ốc hiện là thứ không thể thiếu ở Thành Minh và đang mọc lên nhanh chóng.
Thành Minh hiện tuyên bố sẽ có một tòa nhà được hoàn thành mỗi ngày.
Trên bàn làm việc là danh sách các văn phòng mới nhất.
Lục Tam Phong ngồi xuống hỏi: “Lý Tấn Phát không có động tĩnh gì sao?”
“Không, tôi nghe nói rằng tối qua họ đã tổ chức một bữa tiệc ở công ty, bây giờ tôi đoán họ vừa mới ngủ dậy thôi.” Liễu Ngoạn lấy tập tài liệu trên bàn và đặt nó trước mặt Lục Tam Phong nói: “Hôm qua tôi tìm thêm được vài văn phòng cao ốc.
Tất cả đều rộng năm nghìn mét vuông.
Mời anh xem qua.”
Lục Tam Phong mở tập tài liệu ra xem một lượt.
Giá thuê cũng không tệ lắm anh nói: “Vậy chọn tòa nhà Building Thế Gia đi.
Nơi đó công ty không ít cách trụ sở chính cũng không xa.
Sau khi thuê xong tiến hành trang trí đơn giản và dọn vào càng sớm càng tốt.”
Nhìn thấy anh tùy ý ra lệnh như vậy anh ta không thể quản nhiều nữa, nói: “Tổng giám đốc Lục việc ở công ty phát triển không ít hay là để tôi chuyển lời cho sếp Ngụy nha” Lục Tam Phong phản ứng lại anh ngẩng đầu nhìn anh ta cười nói: “Để tôi gọi cô ấy cho cậu bận việc của cậu đi.”
Nói rồi Lục Tam Phong cầm điện thoại gọi cho Ngụy Nhiễm Đan.
“Ai vậy?” Giọng nói đầy lão luyện của Ngụy Nhiễm Đan vang lên.
“Là tôi Lục Tam Phong!” Lục Tam Phong dựa lưng vào ghế nói: “Văn phòng cao ốc ở đây đã định rồi.
Gần đây phát sinh rất nhiều chuyện đặc biệt là một số tin tức phức tạp.
Gần đây tính để quản lý cấp cao đến trước sau đó sẽ cho sửa sang lại bàn ghế và ghế đẩu rồi ổn định chỗ ở càng sớm càng tốt.
“Được rồi, giờ tôi có một cuộc họp, à trong hai ngày nữa hãy giúp tôi sắp xếp chuyến đi đến Thành Minh” Ngụy Nhiễm Đan hỏi: “Tổng giám đốc Lục anh còn chuyện gì nữa không?”
“Đến rồi nói sau.” Lục Tam Phong sau khi cúp điện thoại lẩm bẩm nói: "Gần đây nhất định phải nắm bắt thời gian nói chuyện với Phó Thị trưởng Lưu.
Cậu Liễu cậu cũng nên đi dạo với người dân thành phố nhiều hơn.
Hãy cho họ biết rằng chúng ta đang làm điều gì đó to lớn." Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Liễu Ngoạn ngồi xuống và thở dài: “Tôi đã nói với họ rằng chúng tôi đang thực hiện một việc to lớn nhưng mọi người cho rằng việc hỗ trợ nghiên cứu và phát triển công ty có nhà nước lo còn chúng ta là tự tạo ra.
Theo tôi thấy chủ yếu là do không phải là thành tích của bọn họ.”
“Bây giờ, đừng nói đến trợ cấp hay không trợ cấp.
Đất đai là chìa khóa quan trọng cho dù chúng ta phải bỏ ra một số tiền.” Lục Tam Phong có chút ưu phiền.
Điện tử Thủy Hoàn là công ty dẫn đầu ở các thành phố khác và ở đây lại phải chịu áp lực cạnh tranh như vậy.
Liễu Ngoạn hơi ngạc nhiên khi nghe Lục Tam Phong sẽ trả tiền, vì dựa vào tính cách ăn ở tiết kiệm của anh thì việc này nằm ngoài dự liệu.
Nếu chuẩn bị sẵn một số tiền thì sẽ dễ dàng xử lý hơn.
“Tổng giám đốc Lục nếu anh trả tiền, tôi có thể đến gặp Phó thị trưởng Lưu để tìm hiểu.” Liễu Ngoạn tình nguyện hỏi: “Anh định trả bao nhiêu cho mỗi mẫu đất?”
“Đành chảy thêm máu vậy.” Lục Tam Phong thở dài: “Mười lăm nghìn mỗi mẫu thì sao?”
Mười lăm nghìn mỗi mẫu? Sau khi nghe anh nói Liễu Ngoạn mắt mũi cay xẻ, hiện giá thị trường đất xây dựng văn phòng ở Thành Minh là sáu trăm nghìn đến chín trăm nghìn mỗi mẫu.
Mười lăm nghìn cho dù mua đất công nghiệp cũng không thể.
Anh ta có thể nhìn ra đối với Lục Tam Phong mà nói “Ra cửa không nhặt được tiền thì chính là mất tiền”
“Có thể thêm chút nữa, cậu bàn thêm với bên đó đi?” Lục Tam Phong hỏi.
“Không không không!” Liễu Ngoạn lắc đầu như trống lắc nói: “Gần đây, công việc nghiên cứu và phát triển rất bận rộn.
Anh ngồi làm việc đi tôi đi họp đây!”
Vào buổi sáng Ngụy Nhiễm Đan cho gọi quản lý cấp cao mở cuộc họp.
Trước khi đến Thành Minh cô ấy bàn giao việc điều hành của trụ sở cho Liễu Ngoạn.
Việc sắp xếp công việc khá rắc rối, Ngụy Nhiễm Đan thành lập một tiểu đội tạm thời chịu trách nhiệm phân bổ các bộ phận trong trụ sở, phối hợp giữa hai nơi liên lạc khẩn cấp.
Đồng thời họ cũng cần tiếp tục quản lý mọi việc trong nhà máy đòi hỏi cần thời gian chuyển tiếp.
Ngụy Nhiễm Đan cũng hiểu rằng bản thân vừa mới lên chức đối với việc chỉ đạo bộ phận lớn như marketing là rất khó.
Cô ấy chỉ cần giao quyền sở hữu cho Chu Hoài Đông, bộ phận marketing chịu trách nhiệm cho chuyến đi gần đây đến Thành Minh.
Đồng thời, những người đứng đầu của tất cả các công ty con toàn bộ số vốn cũng nên đến trụ sở chính càng sớm càng tốt.
Ngành sản xuất vốn đã ồn ào, mà ngày nay liên tục có rất nhiều cuộc điện thoại từ các công ty lớn chủ yếu để hỏi thăm tình hình mới nhất.
Bây giờ ngành điện tử đang rất cần người đứng ra và cần người đứng đầu để dẫn dắt mọi người cùng đàm phán với ngành đại lý ngoại thương.
Công ty nào có thể đứng ra giải quyết chuyện này thì sau này uy tín trong giới tuyệt đối là hạng nhất, có thể giải quyết mọi thứ êm đẹp mới là anh lớn.
“Anh Trịnh, chuyện lần này anh muốn đứng ra lên tiếng không?” Hoàng Hồng Thịnh của công ty Sang Duy hỏi qua điện thoại: "Bây giờ trên tuyến đầu, các công ty xuất khẩu thương mại đều đang liên kết với nhau.
Nhưng sự việc này xảy ra cũng chẳng có gì tốt đẹp.
Đừng nói về lợi nhuận năm mươi-năm mươi dù là ba mươi-bảy mươi thì con đường xuất khẩu này vẫn có thể.”
Trịnh Hoài Công hiểu rõ bản thân mới bước chân vào ngành này không lâu và mặc dù đã nắm quyền điều hành các doanh nghiệp hàng đầu trong ngành nhưng điều đó không ổn để đi nước cờ này.
“Tôi nói ra cũng vô ích!” Tổng giám đốc Trịnh trầm tư một lúc: “Hiện tại tôi không ở Thành Minh.
Nếu như các anh có người