**********
Xe phóng nhanh về phía khách sạn Vạn Tân, Phùng Chính Anh hờn dỗi một lúc mới nói: “Sáng nay em đọc báo, trong tình huống này thực sự không còn cách nào khác hơn là cúi đầu chịu thua thôi.
Việc làm ăn buôn bán ở nước ngoài em cũng hiểu đôi chút, ba của em có vài người bạn cũng làm nghề xuất nhập khẩu đáng tiếc chủ yếu là về thực phẩm nếu không vẫn có thể giúp được anh.
“Không cần đâu!” Lục Tam Phong thờ ơ nói: “Hôm nay anh đây chính là đi dùng cơm sẵn tiện nghe thử bọn họ bàn chuyện gì.”
“Anh có cách? "Phùng Chính Anh khá kinh ngạc, trạng thái bình tĩnh này của Lục Tam Phong có lẽ đã định liệu trước mọi việc.
“Đi một bước xem một bước!!”
Xe dừng ở cửa khách sạn người gác cửa mở cửa xe khẽ cúi đầu nói: “Chào mừng đến với khách sạn Vạn Tân.”
“Xuống xe đi!” Lục Tam Phong xuống xe và bước lên lầu.
Trong sảnh tiệc tầng mười, đại sảnh này không quá lớn chỉ có ba cái bàn, người đã tới rồi tụ tập thành nhóm tán gẫu, hiếm thấy ngành điện tử tụ tập đầy đủ như vậy.
Trong đám đông, một người đàn ông khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, mặc bộ đồ vest trông rất ra dáng doanh nhân.
Anh ta cầm một chiếc cốc trên tay và trò chuyện với những người xung quanh, thỉnh thoảng chạm vào chiếc cốc và nhấp một ngụm.
“Giám đốc Hoàng, bữa tiệc này anh tổ chức quá vội vàng rồi suýt chút nữa tôi không thể sắp xếp thời gian qua đây.” Lý Hoài Thịnh cười nói: “Tôi đang ăn trưa vì để kịp tham gia xém nữa mắc nghẹn đấy.”
“Chủ tịch Lý, việc hệ trọng liên quan đến ngành của chúng ta không thể chờ thêm.” Hoàng Hồng Thịnh nói với vẻ mặt buồn bã: “Khó khăn lắm chúng ta mới có bước đột phá ở nước ngoài, làm sao anh có thể để những công ty đó được món hời chứ.
Hôm qua tôi muốn đứng ra nên gọi điện trước cho tổng giám đốc Trịnh hỏi thử vì sợ sức mình có hạn”
Đừng nói vậy chứ mặc dù tuổi tác của anh nhỏ hơn tôi nhiều nhưng Sang Duy đã thành lập từ năm 1988 rồi còn TCL đến năm tới mới thành lập, về phương diện này thì anh chính là anh lớn rồi còn gì!” Lý Hoài Thịnh cười nói nhưng nụ cười của ông ta trông thật giả tạo.
"Đếu là công ty anh em chỉ cần ngành nghề tốt thì mọi thứ đều tốt thôi.” Tổng giám đốc Hoàng nhìn thấy chủ tịch của Khang Giai liền mở miệng: "Ông Trần mau ngồi đi, mọi người sắp ngồi hết chỗ rồi? Cái đó...!trưởng phòng Ngưu, cậu xem qua thiệp mời coi thử ai còn chưa tới?”
“Ngoại trừ Tổng giám đốc Lục của điện tử Thủy Hoàn ra tất cả đều ở đây rồi.” Cả ba người nhìn nhau đồng thanh nói: “Tổng giám đốc Lục điện tử Thủy Hoàn cái con người tầm thường đấy.”
"Mọi người xin hãy ổn định vị trí ngồi hôm nay tôi gọi mọi người đến đây…" Hoàng Hồng Thịnh vừa cất lời thì người phục vụ mở cửa, Lục Tạm Phong cùng Phùng Chính Anh sải bước đi vào.
Những người vừa mới ngồi xuống liền tập trung ánh mắt lên người Lục Tam Phong.
"Ồ bắt đầu rồi sao?” Lục Tam Phong tiến lên vài bước đặt tay lên một người rồi nói: Có phải tôi không cần đến? Cũng đầu đến trễ nhỉ!” Truyện App
Mọi người đều nhìn sắc mặt Lục Tam Phong có chút khó chịu đều trở nên im bặt như tờ.
Phùng Chính Anh bị rất nhiều ông chủ nhìn chằm chằm, đương nhiên mặt cậu ta không dày như vậy có chút khó chịu, cậu ta thì thầm:
“Chúng ta ngồi xuống đi hình như đều bắt đầu cả rồi, tất cả đang nhìn chúng ta đó.”
“Đây gọi là hào quang, cậu đến đây liền không náo nữa à.” Lục Tam Phong hướng về Phùng Chính Anh nói: “Quay về nói với ba cậu tôi trong ngành công nghiệp nội địa này bị tách biệt như thế nào hiểu chứ?”
Phùng Chính Anh có chút không nói nên lời, không phải cậu ta không biết danh tiếng trong giới của anh ra sao.
Loại im lặng như tờ cũng có hai tình huống, một là ông chủ lớn xuất hiện mang theo hào quang khiến người khác đứng cạnh không dám lên tiếng, hai chính là loại người khiến bọn họ ghét bỏ không muốn nói chuyện.
Không cần hỏi cũng biết Lục Tam Phong thuộc dạng thứ hai.
“Tổng giám đốc Lục ở đây ở đây, không có muộn gì cả vừa kịp lúc xin mời anh ngồi!” Hoàng Hồng Thịnh lịch sự nói.
Lục Tam Phong liếc nhìn xung quanh, thấy bên cạnh Tổng giám đốc Trần công ty Khang Giai còn hai chỗ liền bước tới ngồi xuống.
Trần Lập Vinh năm nay ba mươi ba tuổi đeo kính gọng đen, nhìn có chút ngốc nghếch liếc nhìn Lục Tam Phong một cái không nói gì.
“Tốt rồi, tất cả các vị khách quý được mời hôm nay đều có mặt ở đây.
Vậy thì tôi xin chia sẻ đôi lời.
Tôi sẽ không giới thiệu về bản thân mình nữa chắc chắn mọi người đều nhận ra tôi.” Hoàng Hồng Thịnh cười nói: “Về việc của công ty đại lý ngoại thương Tấn Phát mọi người chắc hẳn đều nắm rõ.
Sau khi tôi nghe được tin này trong lòng tôi luôn cảm thấy bất bình, chất lượng và công nghệ của đồ điện gia dụng chúng ta mấy năm gần đây được cải thiện nhanh chóng và thực sự đạt được vị trí nhất định trên trường quốc tế.”
“Sản phẩm nội địa nên tự cường nhưng sự thật sản phẩm trong nước đã mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng đối tượng cản trở chúng ta không phải là thị trường quốc tế mà chính là bộ mặt dơ bẩn của đại lý ngoại thương.
Hôm qua tôi đã được phóng viên phỏng vấn và tôi đã tố cáo hành vi vô liêm sỉ này trước công chúng.
Còn bữa tiệc hôm nay là vì tôi muốn ngành mình phát triển tốt công ty mới tốt, công ty tốt thì công nghiệp mới phát triển.”
“Tôi muốn tập hợp toàn bộ ngành công nghiệp lại cho dù thù hận hay có bất bình gì thì bây giờ chúng ta nên trong ngoài đồng nhất.
Tôi đã nói chuyện với bí thư Trịnh Hoài Công của Trường Hồng, anh ấy ủng hộ tôi.
Qua điện thoại anh ấy cho rằng tôi đã làm điều mà không ai dám làm.
Tôi đã đứng lên và tôi cũng đã gọi điện cho tổng giám đốc Liễu của Lenovo, ông ấy cũng rất đồng ý với tôi nên đứng lên vào lúc này, ủng hộ ngành chúng ta thống nhất cả trong lẫn ngoài.”
Lục Tam Phong không có tâm tư nghe nữa, Hoàng Hồng Thịnh đã đi một vòng lớn chỉ để khẳng định với mọi người rằng công ty Sang Duy mới là chủ.
Anh ta còn đưa ra sự khẳng định bởi hai nhân vật lớn trong ngành, Trường Hồng là công ty có thị trường điện tử lớn nhất trong nước còn Lenovo hiện là một trong số ít những công ty game trong ngành công nghiệp điện tử cao cấp.
Lục Tam Phong thấy Trần Lập Vinh không muốn nói chuyện với mình liền quay sang nhìn người đàn ông ngồi bên phải Phùng Chính Anh.
Anh ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, đầu hơi hỏi nhưng anh không nhận ra là ai.
“Anh thuộc công ty nào vậy?” Lục Tam Phong cười với anh ta nói: