Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Không Có Anh Ngành Công Nghiệp Này Vẫn Tốt


trước sau


**********
Xe phóng nhanh về phía khách sạn Vạn Tân, Phùng Chính Anh hờn dỗi một lúc mới nói: “Sáng nay em đọc báo, trong tình huống này thực sự không còn cách nào khác hơn là cúi đầu chịu thua thôi.

Việc làm ăn buôn bán ở nước ngoài em cũng hiểu đôi chút, ba của em có vài người bạn cũng làm nghề xuất nhập khẩu đáng tiếc chủ yếu là về thực phẩm nếu không vẫn có thể giúp được anh.

“Không cần đâu!” Lục Tam Phong thờ ơ nói: “Hôm nay anh đây chính là đi dùng cơm sẵn tiện nghe thử bọn họ bàn chuyện gì.”
“Anh có cách? "Phùng Chính Anh khá kinh ngạc, trạng thái bình tĩnh này của Lục Tam Phong có lẽ đã định liệu trước mọi việc.

“Đi một bước xem một bước!!”
Xe dừng ở cửa khách sạn người gác cửa mở cửa xe khẽ cúi đầu nói: “Chào mừng đến với khách sạn Vạn Tân.”
“Xuống xe đi!” Lục Tam Phong xuống xe và bước lên lầu.

Trong sảnh tiệc tầng mười, đại sảnh này không quá lớn chỉ có ba cái bàn, người đã tới rồi tụ tập thành nhóm tán gẫu, hiếm thấy ngành điện tử tụ tập đầy đủ như vậy.

Trong đám đông, một người đàn ông khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, mặc bộ đồ vest trông rất ra dáng doanh nhân.

Anh ta cầm một chiếc cốc trên tay và trò chuyện với những người xung quanh, thỉnh thoảng chạm vào chiếc cốc và nhấp một ngụm.

“Giám đốc Hoàng, bữa tiệc này anh tổ chức quá vội vàng rồi suýt chút nữa tôi không thể sắp xếp thời gian qua đây.” Lý Hoài Thịnh cười nói: “Tôi đang ăn trưa vì để kịp tham gia xém nữa mắc nghẹn đấy.”
“Chủ tịch Lý, việc hệ trọng liên quan đến ngành của chúng ta không thể chờ thêm.” Hoàng Hồng Thịnh nói với vẻ mặt buồn bã: “Khó khăn lắm chúng ta mới có bước đột phá ở nước ngoài, làm sao anh có thể để những công ty đó được món hời chứ.

Hôm qua tôi muốn đứng ra nên gọi điện trước cho tổng giám đốc Trịnh hỏi thử vì sợ sức mình có hạn”
Đừng nói vậy chứ mặc dù tuổi tác của anh nhỏ hơn tôi nhiều nhưng Sang Duy đã thành lập từ năm 1988 rồi còn TCL đến năm tới mới thành lập, về phương diện này thì anh chính là anh lớn rồi còn gì!” Lý Hoài Thịnh cười nói nhưng nụ cười của ông ta trông thật giả tạo.

"Đếu là công ty anh em chỉ cần ngành nghề tốt thì mọi thứ đều tốt thôi.” Tổng giám đốc Hoàng nhìn thấy chủ tịch của Khang Giai liền mở miệng: "Ông Trần mau ngồi đi, mọi người sắp ngồi hết chỗ rồi? Cái đó...!trưởng phòng Ngưu, cậu xem qua thiệp mời coi thử ai còn chưa tới?”
“Ngoại trừ Tổng giám đốc Lục của điện tử Thủy Hoàn ra tất cả đều ở đây rồi.” Cả ba người nhìn nhau đồng thanh nói: “Tổng giám đốc Lục điện tử Thủy Hoàn cái con người tầm thường đấy.”
"Mọi người xin hãy ổn định vị trí ngồi hôm nay tôi gọi mọi người đến đây…" Hoàng Hồng Thịnh vừa cất lời thì người phục vụ mở cửa, Lục Tạm Phong cùng Phùng Chính Anh sải bước đi vào.

Những người vừa mới ngồi xuống liền tập trung ánh mắt lên người Lục Tam Phong.


"Ồ bắt đầu rồi sao?” Lục Tam Phong tiến lên vài bước đặt tay lên một người rồi nói: Có phải tôi không cần đến? Cũng đầu đến trễ nhỉ!” Truyện App
Mọi người đều nhìn sắc mặt Lục Tam Phong có chút khó chịu đều trở nên im bặt như tờ.

Phùng Chính Anh bị rất nhiều ông chủ nhìn chằm chằm, đương nhiên mặt cậu ta không dày như vậy có chút khó chịu, cậu ta thì thầm:
“Chúng ta ngồi xuống đi hình như đều bắt đầu cả rồi, tất cả đang nhìn chúng ta đó.”
“Đây gọi là hào quang, cậu đến đây liền không náo nữa à.” Lục Tam Phong hướng về Phùng Chính Anh nói: “Quay về nói với ba cậu tôi trong ngành công nghiệp nội địa này bị tách biệt như thế nào hiểu chứ?”
Phùng Chính Anh có chút không nói nên lời, không phải cậu ta không biết danh tiếng trong giới của anh ra sao.

Loại im lặng như tờ cũng có hai tình huống, một là ông chủ lớn xuất hiện mang theo hào quang khiến người khác đứng cạnh không dám lên tiếng, hai chính là loại người khiến bọn họ ghét bỏ không muốn nói chuyện.

Không cần hỏi cũng biết Lục Tam Phong thuộc dạng thứ hai.

“Tổng giám đốc Lục ở đây ở đây, không có muộn gì cả vừa kịp lúc xin mời anh ngồi!” Hoàng Hồng Thịnh lịch sự nói.

Lục Tam Phong liếc nhìn xung quanh, thấy bên cạnh Tổng giám đốc Trần công ty Khang Giai còn hai chỗ liền bước tới ngồi xuống.

Trần Lập Vinh năm nay ba mươi ba tuổi đeo kính gọng đen, nhìn có chút ngốc nghếch liếc nhìn Lục Tam Phong một cái không nói gì.

“Tốt rồi, tất cả các vị khách quý được mời hôm nay đều có mặt ở đây.

Vậy thì tôi xin chia sẻ đôi lời.

Tôi sẽ không giới thiệu về bản thân mình nữa chắc chắn mọi người đều nhận ra tôi.” Hoàng Hồng Thịnh cười nói: “Về việc của công ty đại lý ngoại thương Tấn Phát mọi người chắc hẳn đều nắm rõ.

Sau khi tôi nghe được tin này trong lòng tôi luôn cảm thấy bất bình, chất lượng và công nghệ của đồ điện gia dụng chúng ta mấy năm gần đây được cải thiện nhanh chóng và thực sự đạt được vị trí nhất định trên trường quốc tế.”
“Sản phẩm nội địa nên tự cường nhưng sự thật sản phẩm trong nước đã mạnh hơn rất nhiều.

Nhưng đối tượng cản trở chúng ta không phải là thị trường quốc tế mà chính là bộ mặt dơ bẩn của đại lý ngoại thương.


Hôm qua tôi đã được phóng viên phỏng vấn và tôi đã tố cáo hành vi vô liêm sỉ này trước công chúng.

Còn bữa tiệc hôm nay là vì tôi muốn ngành mình phát triển tốt công ty mới tốt, công ty tốt thì công nghiệp mới phát triển.”
“Tôi muốn tập hợp toàn bộ ngành công nghiệp lại cho dù thù hận hay có bất bình gì thì bây giờ chúng ta nên trong ngoài đồng nhất.

Tôi đã nói chuyện với bí thư Trịnh Hoài Công của Trường Hồng, anh ấy ủng hộ tôi.

Qua điện thoại anh ấy cho rằng tôi đã làm điều mà không ai dám làm.

Tôi đã đứng lên và tôi cũng đã gọi điện cho tổng giám đốc Liễu của Lenovo, ông ấy cũng rất đồng ý với tôi nên đứng lên vào lúc này, ủng hộ ngành chúng ta thống nhất cả trong lẫn ngoài.”
Lục Tam Phong không có tâm tư nghe nữa, Hoàng Hồng Thịnh đã đi một vòng lớn chỉ để khẳng định với mọi người rằng công ty Sang Duy mới là chủ.

Anh ta còn đưa ra sự khẳng định bởi hai nhân vật lớn trong ngành, Trường Hồng là công ty có thị trường điện tử lớn nhất trong nước còn Lenovo hiện là một trong số ít những công ty game trong ngành công nghiệp điện tử cao cấp.

Lục Tam Phong thấy Trần Lập Vinh không muốn nói chuyện với mình liền quay sang nhìn người đàn ông ngồi bên phải Phùng Chính Anh.

Anh ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, đầu hơi hỏi nhưng anh không nhận ra là ai.

“Anh thuộc công ty nào vậy?” Lục Tam Phong cười với anh ta nói:

“Anh nhất định không phải công ty sản xuất đồ điện gia dụng.” “Tôi là tổng giám đốc của điện tử Trung Lương” Anh ta lạnh lùng liếc nhìn Lục Tam Phong một cái, không muốn nói gì thêm.

“Anh Phong đừng nói nữa ở đây không có bạn bè của anh cả.” Phùng Chính Anh nhìn ra.

Lục Tam Phong thấy lạ với phản ứng của anh ta, hơn ba mươi người ở đây hầu như bản thân anh đều không nhớ nhưng chỉ cần bọn họ không tranh giành dù không phải bạn bè thì họ cũng không phải là kẻ thù.

“Anh bạn xin thứ lỗi cho tôi, có điều sao tôi không nhớ có công ty như vậy nhỉ.” Lục Tam Phong nở nụ cười nhân hậu.

Anh ta liếc nhìn Lục Tam Phong với vẻ giận dữ và nói: "Năm 1991, chúng tôi sản xuất linh kiện cốt lõi của TV.


Điện tử Thủy Hoàn của anh mới thành lập.

Công ty các anh bán ra phụ kiện với giá thấp gần như bóp chết con đường kinh doanh của chúng tôi.

Năm 1992, chúng tôi chuyển qua làm máy thu thanh, băng đĩa,...!Mấy người lại làm như thế nên năm nay chúng tôi phải chuyển qua cái khác.”
Lục Tam Phong nét mặt anh có chút cứng đờ, anh hỏi: “Chuyển qua cái gì?"
“Tủ lạnh, máy giặt, điều hòa,…." Anh ta bình thản trả lời.

Phùng Chính Anh không muốn nghe tiếp nữa hạ giọng nói: “Anh Phong đừng nói chuyện nữa “thù giết cha” cũng chỉ có vậy!”
Có rất nhiều công ty như thế, Lục Tam Phong quả thực không nhắm vào họ.

Nhưng thị trường đang phát triển như thế này, những cuộc đấu đá giữa một số công ty lớn trên thị trường chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến một số công ty hạng hai.

Trong mắt họ chỉ có những đối thủ đó thôi, cũng giống như con người ta thương cảm cho số phận hồng nhan bạc mệnh còn người xấu có chết thế nào bọn họ chẳng ai để ý.

Lục Tam Phong ho khan một tiếng, trước khi ngồi thẳng người còn để lại câu khen: “Ba năm chuyển mình như vậy năng lực kinh doanh của anh không tồi ha.”
Hoàng Hồng Thịnh cuối cùng cũng nói xong cả hiện trường vang lên vài tiếng vỗ tay thưa thớt.

“Đó là lý do tại sao tôi đã gọi tất cả mọi người hôm nay đến đây.

Tôi cũng hy vọng rằng chúng ta có thể đoàn kết và cùng tiến cùng lùi.

Các đại lý ngoại thương có thể đoàn kết như vậy chúng ta cũng có thể.

Vì vậy, nếu các vị không có ý kiến chúng ta sẽ ký kết một bản hiệp ước liên minh.

Lời vừa nói ra mọi người bắt đầu rỉ tại nhau, không biết cái gọi là hiệp ước liên minh này tồn tại được bao lâu.

Nếu năm sau cuộc chiến đồ điện gia dụng nổ ra liệu nó còn hiệu lực chăng? Lại còn đoàn kết thống nhất?
Lục Tam Phong và Trần Lập Vinh liếc nhìn nhau, trong lòng đều chửi thầm đoàn kết cái khỉ gió!
Hầu hết mọi người có mặt tại hiện trường đều muốn bóp chết Lục Tam Phong.

Sự vươn lên nhanh chóng của một công ty sẽ siết chặt rất nhiều thị trường và nguồn lực.


Hai năm này thị trường của công ty lớn này không mất đi mà còn mở rộng và tăng lên.

Vậy người bị điện tử Thủy Hoàn dồn nén là ai chứ? Đều là những công ty hạng hai như anh bạn vừa nãy.

Hiện tại các đại gia trong ngành này đang đánh nhau nhưng không ai có thể giết ai.

Chì có anh lớn đánh nhau thì thằng em lãnh đạn thương tích đầy mình.

Truyện App
Hoàng Hồng Thịnh cũng cảm thấy mọi người đang tỏ ra bất bình, có câu nói rất hay đó là giữa đồng nghiệp mới là sự trần trụi của hận thù.

Anh ta hít một hơi thật sâu nói: “Hiệp ước liên minh này chỉ dành để đối phó với đại lý ngoại thương.

Chuyện trước đây hay tương lai sau này tôi cũng sẽ không nhắc đến nữa.

Tổng giám đốc Lục anh có muốn phát biểu gì không? Đây là vấn đề lớn liên quan đến sự phát triển của toàn ngành.”
Mọi người đều tập trung vào Lục Tam Phong, nếu là hôm nay không có Lục Tam Phong bầu không khí có lẽ sẽ tốt hơn.

Lục Tam Phong đứng dậy nhìn xung quanh nói: “Giám đốc Hoàng nói nhiều như vậy, tôi chỉ tò mò vậy giải pháp của anh là gì? Việc hàng hóa của chúng ta không thể xuất khẩu đi được chỉ có thể nằm trên tay các đại lý ngoại thương và đó cũng là con át chủ bài lớn nhất của họ."
“Tất nhiên là chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực đi đàm phán với bọn họ rồi.” Hoàng Hồng Thịnh nhìn mọi người nói: “Một công ty bọn họ có thể chặn đứng nhưng một ngành thì bọn họ cũng hết cách.

Ngoại thương Tấn Phát không đáp ứng, chúng ta mạnh như vậy đi đàm phán với công ty còn lại sẽ không có ai không muốn lấy tiền cả.”
Mọi người đều gật đầu tán thành, bọn họ đoàn kết với nhau là vì lợi nhuận chứ không phải là một thể đồng nhất.

Quy mô lớn và lợi nhuận đủ lớn thì dễ dàng hợp tác với một nửa bên bọn họ rôi.

Lục Tam Phong nghe vậy trong lòng thầm cười, nếu đối phương không phải là một thể vậy chắc đám người ở đây mới là một thể rồi.

“Vậy thì tôi không còn ý kiến gì nữa.” Lục Tam Phong nói với anh ta: “Tôi có thể ký, miễn là tốt cho ngành này tôi sẵn sàng làm điều đó.

Kể từ khi công ty Điện tử Thủy Hoàn ra đời, nó đã gánh vác sứ mệnh làm phát triển ngành công nghiệp này rồi!”
Lục Tam Phong vừa dứt lời cả hiện trường vang lên tiếng cười lớn, Tổng giám đốc Trần ngồi bên cạnh ảm đạm nói: “Không có anh ngành công nghiệp này vẫn tốt!”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện