**********
Chương 699: Đó không phải là người kia sao?
Lục Tam Phong ngồi một mình một bàn, có vẻ hơi đơn côi, anh cũng chẳng thấy khó chịu gì, cầm đũa lên gắp một món ăn, vừa ăn vừa nói: "Đều là cáo già cả, đã nói trước là xếp thành một hàng, giữ nguyên đội hình, tôi cứ tưởng rằng các người sẽ đi về phía trước một bước, thế mà chẳng ngờ tới các người lại đều lùi về sau một bước" "Lục Tam Phong, chúng ta đều xuất thân từ kinh doanh cả, không phải đánh nhau." Lý Hoài Thịnh ngồi xuống nói: "Dạo gần đây nhanh tay thì có, chậm tay thì không có được gì, chẳng thể trách người khác được." "Thị trường thì cũng chỉ là thị trường mà thôi, không thích hợp thì sẽ bị đào thải, ai cũng đều nói là nước lửa vô tình, thế nhưng, thị trường lại rất vô tình." "Không phải chúng tôi bẫy anh, là do chính anh đã phá hỏng con đường của mình."
Mọi người mồm năm miệng mười, trong lời nói tràn đầy sự chế giễu, dường như đến cả một quy tắc đơn giản như vậy, anh cũng không thể hiểu được, còn kỳ vọng những người này cùng tiến cùng lùi với anh, đơn giản chỉ là nói đùa, ngay cả đứa trẻ con cũng không ngu đến vậy.
Lý Tấn Phát đứng ở đó, vẻ mặt thách thức nhìn Lục Tam Phong rồi nói: "Hiện giờ tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, phân chia hợp đồng tỷ lệ 9,5:0,5, anh vẫn còn có chút lợi nhuận thả nổi.
Năm tới điện tử Thủy Hoàn còn có thể sống sót tiếp được hay không, thì phải xem ý trời thế nào rồi, thế nhưng muốn ký hợp đồng này, khoản nợ trước kia giữa chúng ta nên tính toán một chút đi."
Lục Tam Phong nhướng mày một cái, ngẩng đầu nhìn ông ta, buông đôi đũa trong tay xuống, thấp giọng nói: "Tính toán nợ nần cái gì?" "Món nợ là bạt tai anh đánh tôi đấy!" Lý Tấn Phát sa sầm mặt mày, quát lên.
"Không phải đều đã là quá khứ rồi sao?" Lục Tam Phong nhìn anh ta rồi nói: "Vì sao lúc ấy anh không đánh trả? Nếu như anh đánh trả, hai ta cùng lắm là ẩu đả một trận, sau này anh cũng không báo cảnh sát để khởi tố tôi, điều này chứng minh rằng là do anh tự bỏ qua mà, bây giờ bởi lông tìm vết để đè ép tôi à?" "Đè ép anh đấy!" Vẻ mặt của Lý Tấn Phát sa sầm như muốn ăn thịt người, dùng tay chỉ thẳng vào mũi Lục Tam Phong rồi quát: "Con mẹ nó, anh có thể làm được cái gì? Tôi nói cho anh biết, cái bạt tai kia, ngày hôm nay tôi phải hoàn trả gấp mười lần, anh còn dám làm trò ngay trước mặt những người này, mau quỳ xuống rồi xin lỗi cho tôi." "Vốn chính là lỗi của anh cơ mà, sao lại kêu người ta xin lỗi chứ!" Có người ồn ào nói.
"Đúng vậy, dùng rượu để xin lỗi, lấy đâu ra kiểu làm giống như anh chứ, đối với anh mà nói, đây là một cơ hội, lại vừa không thua thiệt gì cả!" "Hôm nay tổng giám đốc Lục hẳn là phải bị bêu xấu rồi, mọi người xem mãn nhãn." "Tuổi như cậu ta chỉ cần quỳ nhẹ một cái thì có gì xấu đâu nào, nếu như tôi là cậu ta, tôi sẽ quỳ, có chuyện gì to tắt đầu"
Lục Tam Phong đưa chén rượu ra, tự rót cho mình một nửa chén rượu trắng, giơ chén lên trước mặt Lý Tấn Phát rồi thoảng đung đưa: "Hôm đó anh quả thực chẳng là một cái gì cả, thế nhưng động tay đánh người là lỗi của tôi, chuyện này thì tôi kiểm điểm.
Trước mặt nhiều người như vậy, tôi tự phạt một chén rượu, xem như là xin lỗi anh."
Lục Tam Phong nói xong, giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Hiện trường im lìm một mảnh, tất cả mọi người đều đang chờ tổng giám đốc Lục quỳ xuống xin lỗi cơ mà, sao lại chỉ qua loa có lệ như vậy chứ? "Người ta bảo anh quỳ xuống dưới đất, hai tay nâng chén rượu lên, xin lỗi như vậy, có hiểu không?" "Đúng rồi đấy, cậu làm như vậy cũng qua loa quá rồi." "Không được, làm lại, hơn nữa tiếng nói cũng nhỏ quá, chúng tôi chẳng nghe thấy gì cả."
Lý Tấn Phát nhìn Lục Tam Phong ngay trước mặt, vẻ mặt toát lên sự thâm độc, thấp giọng nói: "Anh cũng biết xin lỗi nhỉ, đáng tiếc là muộn rồi, hiện giờ đến phiên tôi chơi đùa anh.
Ban nãy tôi cũng đã nói rồi, anh phải quỳ xuống nói xin lỗi, nâng chén lên trên đỉnh đầu, lớn tiếng nói là tổng giám đốc Lý, tôi sai rồi, tôi uống chén rượu này cho anh, chuyện này coi như bỏ qua."
Lục Tam Phong nghe thấy cái quy định này, không nhịn nổi mà bật cười, tựa người vào ghế, thò tay vào trong túi quần lấy điều thuốc và bật lửa ra, châm lấy một điều rồi nói: "Tôi xin lỗi anh là cảm thấy cái tát kia quả thực không quá thích hợp, tôi có cách xin lỗi của tôi, không nhọc anh dạy tôi, đừng có cắn mãi không buông người khác."
Lý Tấn Phát cười nhạo vài tiếng, có vẻ rất khinh thường, nói với Lục Tam Phong: "Xem ra anh không muốn cái hợp đồng kia nữa." "Trước đó phân chia 9:1, tôi cũng không đồng ý, hiện giờ chỉ còn dư lại 0,5, đương nhiên là tôi lại càng không thể nào đồng ý rồi." Lục Tam Phong nhìn ông ta, vẻ mặt lạnh lùng nói.
"Vậy sao?" Lý Tấn Phát nhìn ra ngoài rồi quay đầu lại nói: "Anh nhìn mấy người cùng ngành với anh một chút đi, sang năm anh còn có đường sống sao?"
Tất cả những ông chủ nhà máy và cửa hàng tư nhân từ lớn đến nhỏ có mặt tại đây đều nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, lần này điện tử Thủy Hoàn thực sự đi vào ngõ cụt rồi, nếu như năm sau có đánh đấu, bọn họ còn có sức nặng hơn cả Lục Tam Phong.
"Không thể nói chắc chắn như vậy được, chẳng phải đã nói là sẽ gọi những thương nhân quốc tế kia đến đây sao, đừng có phí thời gian với tôi nữa, nếu như anh vẫn còn muốn đánh nhau với tôi một lần, tôi tìm một chỗ rộng rãi, làm một trận ra trò xem sao." Lục Tam Phong hút thuốc, nói: "Thế nhưng tôi đã nói với anh cả rồi, với cái tuổi này của anh, thực sự chắc chắn không đánh nổi tôi đâu." "Chỉ được cái mạnh miệng, đúng không?" Trong lòng Lý Tấn Phát vô cùng khó chịu, lát nữa những ông chủ kia tới, Lục Tam Phong chắc chắn sẽ còn nịnh bợ thêm chút nữa để nhân cơ hội lấy phương thức liên lạc.
Lý Tấn Phát cảm thấy Lục Tam Phong đang tính toán như vậy, đã như thế, vậy thì cho anh biết cái gì gọi là tuyệt vọng.
Lý Tấn Phát quay lại vẫy vẫy tay với một người đàn ông, dặn dò đôi câu, tay bưng một ly rượu đỏ lên, nói: "Mấy ông chủ thương nhân quốc tế sắp đến đây rồi, nói thật lòng, có thể làm một cách thản nhiên như vậy, giới thiệu mấy thương nhân quốc tế cho các người quen nhau, cũng chỉ có một mình tôi làm.
Lòng dạ như vậy không phải là người bình thường có thể có được đầu, hy vọng của tôi chính là mối buôn bán điện tử của chúng ta phát triển mạnh mẽ một cách ngạo nghễ."
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay, vô cùng sôi nổi.
"Tổng giám đốc Lý đại nhân đại nghĩa!" "Tổng giám đốc Lý