Lục Tam Phong dặn dò người phụ trách, đối với khoản đầu tư của Hoa Sa thì cứ việc dùng không phải khách sáo, cứ làm bất cứ việc gì, chỉ việc trình bày thì ném tiền vào cũng được.
Trong phòng làm việc, Trương Phượng Tiên đang nói chuyện trên điện thoại, bây giờ cô ta có vẻ gầy hơn, khiến cho người khác có cảm giác đáng sợ, có thể thấy khoảng thời gian này không hề dễ dàng.
“Những người bán lẻ đó cảm thấy mình rất giỏi sao? Bây giờ lại dám đổ thêm dầu vào lửa? Đó là bán đồ sao? Mẹ nó, đó chính là cướp!” Trương Phượng Tiên nghe giọng nói bất lực trên điện thoại, đưa tay xoa mặt, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp và thở dài: “Chị tìm tổng giám đốc Vương nói chuyện lại đi.
Mọi người đều không dễ dàng.
Không cần thiết phải giữ phần lớn lợi nhuận trong thương trường.”
Hầu hết khu vực văn phòng đều có thể nghe thấy tiếng cãi nhau, Giang Hiểu Nghi lúc ban đầucòn khuyên cô ta, sau này va vấp nhiều hơn, tỉnh cách ban đầu tốt đẹp bỗng biến thành nóng tính như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Phượng Tiên dựa lưng vào ghế, lúc này rất cả những bực bội đều trào hết lên đầu, chỉ muốn chết đi cho xong.
Bán buôn bán lẻ cùng nhau ép, vắt kiệt chút lợi nhuận cuối cùng, thật sự là gánh không nổi, cứ theo tình hình hiện tại, chỉ qua mùa xuân năm sau thì sẽ phá sản.
Giang Hiểu Nghi mở cửa phòng làm việc, bước vào và nói: “Chị đã liên hệ với bên đó rồi.
Hiện tại, thị trường đang hoạt động với lợi nhuận bằng không.
Nếu thật sự không ổn thì chúng ta sẽ cắm hai nhà máy cho ngân hàng rồi thu hẹp thị trường” “Đám người này đúng là một lũ vô ơn.
Lúc đầu chị cho bọn họ lãi lớn như vậy, nhưng bây giờ ngược lại là lừa gạt chị.
Đám bán buôn bán lẻ này luôn khiến chi tức chết.
Khi họ làm ra những chuyện đó mà không thấy lương tâm cắn rứt à.”
Trương Phượng Tiên thở dài hỏi: “Khi anh ta bán đồ hộp, những người bán buôn không xông vào sao?” “Không phải ngày nào chị cũng ở nhà, nên cũng không biết.” Giang Hiểu Nghi bất lực nói.
Mai Siêu Phong” Dương Lệ Bình: Nhan sắc như thiếu nữ dù đã qua tuổi 60
Ở tuổi 60, nữ diễn viên thủ vai Mai Siêu Phong trong “Anh hùng xạ điêu” Dương Lệ Bình vẫn khiến fans ngỡ ngàng vì trẻ trung như thiếu nữ...
Chi tiết
QC
Trương Phượng Tiên vẫn chưa hiểu sự khác biệt giữa thực phẩm đóng hộp và mỹ phẩm.
Nguyên liệu của thực phẩm đóng hộp đến từ nôngthôn và được bán trở lại nông thôn, kênh phân phối không bị lũng đoạn.
Chỉ cần những người đó có xe tải là có thể đưa thực phẩm đóng hộp từ chỗ Lục Tam Phong và bản nó trong thôn và đổi lấy thức ăn, sau đó đưa một ít trái cây về.
Chỉ cần có xe tải là có thể làm được, kênh nguyên liệu, thị trường tiêu thụ, rào cản gia nhập đồ hộp rất thấp, không làm thì sẽ có vô số người khác đổ xô làm.
Mỹ phẩm thì khác.
Các trung tâm mua sắm, quầy hàng và cửa hàng đều có giám sát ra vào.
Mà Lục Tam Phong còn làm đồ ăn vặt, anh chỉ kiếm được tiền sau khi vượt qua người dẫn đầu ở khu vực này.
Lúc đó Lục Tam Phong ở đâu? Đang ở đâu trong một thành phố lạc hậu? Mà Trương Phượng Tiên thì ở đâu? Ở Thành Minh đấy!
Thị trường ở các thành phố nhỏ lạc hậu là đơn lẻ, các công ty hàng đầu khu vực thiếu sức cạnh tranh, không có cảm giác khủng hoảng, rất dễ bị đào thải.
Trương Phượng Tiên ở đây, cho dù sức mạnh tài chính có gấp mười lần cũng không thể tạo nên đột phá gì được.
Khởi nghiệp phải dựa trên ngành mình đang làm và phải chọn lĩnh vực tốt, không thì chết cũng không biết làm sao mà chết.
“Hay là chúng ta gọi điện thoại hỏi anh ta, em nhớ tới lúc đó anh ta mỗi ngày đều có thể nhànnhã, sao đến lượt chúng ta lại mệt mỏi đến như vậy.” Trương Phượng Tiên cầm điện thoại lên gọi.
"Này!” Giang Hiểu Nghi vội vàng vươn tay đặt ở trên người cô ta, do dự nói: “Chuyện lớn phải giải quyết từ gốc, em đừng quấy rầy anh ấy.
Gần đây chị nghe được tin tức Điện tử Thủy Hoàn xảy ra khá nhiều chuyện, anh ấy phòng chừng cũng rất bận.”
Trương Phượng Tiên hiểu, cô ấy vừa không muốn dựa dẫm vào Lục Tam Phong, vừa muốn tự mình làm một việc gì đó, mặc dù đã ly hôn nhưng cô vẫn rất muốn chứng minh rằng mình xứng đáng với người ta.
“Vậy thì hãy cố gắng hết sức để điều hành thị trường nhiều hơn, đồng thời, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được.
Chúng ta có vài quầy hàng, thị trường cũng mở rộng không ít rồi.
Nếu không hiệu quả, chúng ta có thể gây quỹ.” Trương Phượng Tiên nói với Giang Hiểu Nghi: “Gần đây em đã nói chuyện với một công ty đầu tư ở Hương Giang, cuộc nói chuyện diễn ra khá suôn sẻ.
Nếu tình hình không khá hơn sau Tết, chúng ta hãy bán một phần vốn chủ sở hữu.
Em phải nói chuyện này với chị, một khi nó được bán, nhà máy này sẽ không phải là của hai chúng ta nữa.” “Còn hơn không!” Giang Hiểu Nghi gật đầu.
Sự chú ý của thế giới bên ngoài đối với Điện tử Thủy Hoàn vẫn tiếp tục tăng lên, nhưng trọng tâm của ngành thiết bị gia dụng đã chuyển từ Lục TamPhong sang Chu Hoài Đông.
Mặc dù máy nhắn tin vẫn chưa được sản xuất ra được, nhưng Điện tử Thủy Hoàn đã tiết lộ ý nghĩa của quá trình phát triển của ngành truyền thông cách đây vài tháng, và bây giờ điều quan tâm nhất của Điện tử Thủy Hoàn là Waveguide.
Tại Quý Hy, có bốn người trẻ tuổi đang đứng hoặc ngồi trong văn phòng công ty Waveguide, Từ Vạn Thanh là chủ tịch công ty, năm nay mới hai mươi chín tuổi, ba người còn lại khoảng hai mươi bảy tám mươi tuổi, nhất định là người đứng đầu trong số những người trẻ tuổi thời đại này, đương nhiên, tiền đề là trừ Lục Tam Phong ra.
Từ Vạn Thanh nói với một số người: “Tôi nghe từ một người bạn của Công ty nghiên cứu và phát triển Thủy Hoàn rằng Lục Tam Phong đã bắt đầu hạng