“Con không muốn mua máy nhắn tin, con chỉ đang cảm khái với tình huống hiện tại mà thôi, đất nước của chúng ta thậm chí còn chẳng thể chế tạo được một cái máy nhắn tin nữa.” Kim Ngọc Anh thở dài nói.
“Không phải là còn có công ty gọi là Waveguide gì đó làm sao?”
Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia có chút bất đắc dĩ, nói: “Nhà có ba việc, đầu tiên là phải làm từ chuyện cần thiết nhất, nào có chuyện chỉ một sớm một chiều mà đã có được tất cả chứ? Nếu con đã cảm thấy phương diện này có phần thiếu thốn vậy thì con làm đi, nếu tất cả mọi người đều chỉ hy vọng có người khác đi làm, vậy thì cả đời này cũng đừng mong có được.
"Không phải là con muốn đi làm nghiên cứu và phát triển đâu, con chỉ nghĩ rằng nếu có thêm mấy công ty nữa bắt tay vào làm thì chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao?”
Người ở đầu dây bên kia dường như đã nghe ra gì đó, hỏi: “Con đây là đang làm cầu nối cho ai đó? Đừng có quanh co lòng vòng với ba, có gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Ba cũng muốn xem xem rốt cuộc là công ty nhà ai mà có thể làm con dao động đây” “Chính là...!Chính là Điện tử Thủy Hoàn đó, Lục Tam Phong là một người rất chất phác luôn đó ba.
Kim Ngọc Anh khen ngợi.
“Đúng thật là bám dai như đỉa luôn á!”
Người ở đầu dây bên kia thở dài một hơi rồi nói: “Con cách xa cậu ta ra một chút, cậu ta chính là một kẻ chuyên gây chuyện đấy.
Mấy hôm trước cậu ta chạy ra nước ngoài kiếm chuyện, có người thông qua đại sứ quán nói rằng cậu ta lừa đảo đó “Hả?”
Kim Ngọc Anh trợn tròn hai mắt, nói thầm: “Chắc là không phải đâu, anh ấy không phải là loại người như vậy đầu.
Điện tử Thủy Hoàn vẫn luôn tập trung vào nghiên cứu và phát triển, hiện tại, TV Waypod đã rất tốt rồi, anh ấy đã làm được rất nhiều việc tốt.
Về phần chuyện ở nước ngoài thì con thật sự không biết.” "Không có chuyện gì đâu, người dám gây chuyện thì cũng là người có thể làm được việc mà.
Cậu ta tìm con là muốn làm gì?” “Chỉ số ngoại tệ, anh ấy nói là muốn thu mua phòng thí nghiệm ở nước ngoài, nhưng mà thiếu ngoại tệ, anh ấy muốn làm về kỹ thuật viễn thông, cụ thể thì con cũng không rõ lắm, hay là ba hỏi anh ấy thử xem?” Kim Ngọc Anh nói.
“Được rồi, buổi trưa ba có mười mấy phút rảnh rỗi, đến lúc đó ba sẽ gọi lại cho.
Ba cúp máy trước đây, con nhớ ăn cơm đúng bữa đó biết chưa? Đừng có để gầy như que củi đấy.
“Con biết rồi mà!” Kim Ngọc Anh bất đắc dĩ đáp.
Cúp điện thoại, Kim Ngọc Anh đi ra ngoài, đứng trước cửa nhà Lục Tam Phong, cô ta gõ cửa và hô to lên: “Có nhà không?”
Lục Tam Phong dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng ra mở cửa, hỏi: “Sao đấy?” “Anh mới ngủ dậy à? Mấy giờ rồi hả?” Kim Ngọc Anh nhìn thấy ánh mắt ngái ngủ mơ màng của Lục Tam Phong thì có chút câm nín nói: “Ngày đầu tiên của năm mới mà anh không đến công ty làm việc à?” “Đi làm á? Chẳng phải lúc nào đi làm chỉ cần tôi nói là được sao? Vào nhà đi.” Lục Tam Phong mở cửa, xoay người đi vào, anh rót một ly nước để lên bàn cho Kim Ngọc Anh, ngáp một cái và nói: “Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, cô có chuyện gì không?” “Ba tôi muốn nói chuyện với anh.
Kim Ngọc Anh nói.
Nghe thấy vậy, Lục Tam Phong trợn tròn hai mắt, lập tức tỉnh táo trở lại, hỏi: "Ai cơ?” “Ba tôi, tôi gọi điện thoại cho ông ấy, nói một lượt về chuyện của anh, ba nói buổi trưa ba có thời gian rảnh để nói chuyện với anh đó.
Buổi trưa anh qua phòng đó chờ điện thoại đi.
Kim Ngọc Anh khôn khéo nói.
Lục Tam Phong đứng dậy, cả người đều phấn chấn hẳn lên, anh đập đập hai cái lên áo ngủ của mình, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Buổi trưa mới đi á? Phép tôn trọng đối với người lớn đâu? Bây giờ đi liền luôn, đi đi đi” “Bây giờ còn chưa tới mười giờ đâu!” Kim Ngọc Anh gọi với theo khi nhìn thấy Lục Tam Phong chạy vội ra khỏi phòng.
Lục Tam Phong hoàn toàn không thèm nghe, anh xỏ dép lê đứng trước cửa phòng.
Trong phòng khách, Lục Tam Phong ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, Kim Ngọc Anh không nhịn được mà nói: “Anh định ngồi nhìn điện thoại hai tiếng đồng hồ luôn đó hả? Nếu bị nhỡ thì đợi ông ấy rảnh rỗi sẽ gọi lại thôi mà.” "Đó là ba cô, cô muốn gọi lúc nào chẳng được, bố cô cũng giống như bố tôi, sau nửa đêm anh gọi điện cho ông ấy cũng được." Lục Tam Phong nhìn chằm chằm điện thoại, anh hiểu rất rõ tầm quan trọng của cuộc điện thoại này.
Anh đợi tận đến mười một giờ bốn mươi phút, điện thoại vang lên.
Lục Tam Phong vươn tay cầm lấy điện thoại, ngồi xổm trước bàn trà, một tay vịn bàn trà, một tay cầm điện thoại nói: "Xin chào, tôi là Lục Tam Phong của điện tử Thủy Hoàn" "Lục Tam Phong, lâu rồi không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?" Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại đầy khách sáo.
"Tôi vẫn khỏe, ông Kim, ngài cũng khỏe chứ?" Lục Tam
Phong ân cần hỏi thăm.
"Khỏe khỏe khỏe, tôi nghe Ngọc Anh nói, công ty cậu có chuyện? Muốn lấy ngoại tệ làm gì vậy?"
Kim Ngọc Anh chưa từng thấy Lục Tam Phong như thế này bao giờ, anh ngồi xổm, trên mặt tràn đầy ý cười, liên tục nói vàng với điện thoại, nụ cười trên mặt sắp ngoác ra đến nơi.
Dáng vẻ vô cùng nịnh bợ "Ông Kim, là thế này, thị trường máy nhắn tin trong nước ta hiện nay, về cơ bản được vốn nước ngoài cấp độc quyền, bao gồm thiết bị chuyển mạch, chip, bo mạch chủ cao cấp và mạch tích hợp.
Chúng tôi muốn sản xuất máy nhắn tin, điện tử Thủy Hoàn phát triển đến ngày nay, hàng năm chi không dưới 50% lợi nhuận vào việc nghiên cứu" "Đã có ba nghìn bảy trăm hạng mục độc quyền trong lĩnh vực thiết bị gia dụng, sau khi TV được đưa ra thị trường vào năm tới, chúng tôi có thể đưa đến người dân một chiếc TV giá thành thấp, chất lượng tốt, kỹ thuật cao, sản lượng ổn định, vả lại còn có thể xuất khẩu ra nước ngoài.
Trong vòng mấy năm ngắn ngủi, chúng tôi sẽ leo lên nấc thang mới." "Còn bây giờ, chúng tôi muốn bứt lên trước trong lĩnh vực truyền thông, để bổ sung những thiếu sót của đất nước.
Chúng tôi tự tin, cũng có quyết tâm quét sạch máy nhắn tin có nguồn vốn đầu tư nước ngoài, đồng thời bán lại cho các nước phát triển, thực hiện chủ trương vượt Anh đuổi Mỹ!"
Lục Tam Phong nói vô cùng chắc chắn giống như là đang báo cáo thành tích với lãnh đạo, báo cáo hết tất cả tiến độ nghiên cứu, phương hướng nghiên cứu, phòng thí nghiệm toàn cầu, hợp tác kỹ thuật cao và hướng đi trong thời gian tới của công ty.
"Không tồi đâu, thằng nhóc nhà cậu không gây rắc rối, mà còn là một người tài!" Giọng nói đầu dây bên kia nhẹ đi, có vẻ như rất vui.
Thằng nhóc?
Lục Tam Phong nghe thấy xưng hô thân mật như vậy, cười ngốc nghếch chưa từng có, nói: "Ngài quá khen rồi, quả thực con người tôi có tính cách trung hậu thành thật..." "Được rồi, tôi đã được nghe nói không ít chuyện, cậu là người thế nào, tôi đã hiểu rõ.
Nếu như dùng nguồn vốn thu mua cốt lõi của nước ngoài, cái này