Trong phòng khách, Kim Ngọc Anh cảm thấy hơi xấu hổ bởi vì cô ta đang mặc đồ ngủ, đã bật bình nóng lạnh xong rồi, đang chuẩn bị đi tắm.
Lục Tam Phong cũng không khách sáo, anh ngồi trên ghế sa lon hút một điều thuốc rồi hỏi: “Cô là ở tạm? Hay là chuyển sang bên này luôn?” “Đến mùa hè thì sẽ chuyển lại.” Kim Ngọc Anh rót một chén nước, đặt lên bàn rồi nói: “Hình như lâu lắm rồi không có ai sống trong ngôi nhà kia của anh?” “Hơn nửa năm rồi tôi không về” Lục Tam Phong vừa hút thuốc vừa nói.
“Vậy hiện tại anh ở chỗ nào, anh á chắc là giàu ú ụ rồi, nên ở một căn to hơn đúng không” Kim Ngọc Anh cười nói.
“Tôi ly hôn rồi.” “Hả?” Kim Ngọc Anh hơi giật mình, nhưng vừa nghĩ một lát thì lại nói: “Đàn ông có tiền đều như vậy hả, khi nào thì anh lại lấy vợ nữa?” “Không phải nguyên nhân do tôi, cũng không phải nguyên nhân ở bên ngoài, chính là...!haizz." Lục Tam Phong xua xua tay, cả khuôn mặt là vẻ buồn phiền: “Cô nói có tiền có thật sự tốt không? Có thật sự hạnh phúc không?” “Cũng không hẳn, có tiền muốn ăn cái gì thì ăn, muốn cái gì thì mua, như vậy có tiền chả tốt à?” Kim Ngọc Anh nhìn về phía Lục Tam Phong rồi nói: “Anh không cần khoe khoang như thế với tôi, tôi biết anh có tiền rồi.”
Hơn một năm không gặp, Kim Ngọc Anh đã không còn vẻ non nớt của ngày đó, sự đơn giản khi còn ở trên trường học đã biến mất không thấy tăm hơi, trên mặt có thêm khí chất của người phụ nữ trưởng thành.
Khi Lục Tam Phong nhìn sang, trong lòng thầm suy nghĩ, Kim Ngọc Anh đã là một cô gái trưởng thành rồi.
“Còn không biết tiền này là của ai đâu, công ty đang trên đà phát triển thì lại gặp ấn đề, tôi đau đầu đến mức mất cả ngủ đây này” Lục Tam Phong thở dài, cảm giác vô cùng buồn phiền vậy.
Kim Ngọc Anh nhìn anh chằm chằm, cẩn thận nói: “Đừng bảo anh lại muốn khóc đấy?” “Tôi rất hay khóc lóc sao?” Lục Tam Phong ngẩng đầu lên, buồn bực nhìn cô ta rồi nói.
“Lúc trước, khi ở bên Hồ Tây, chẳng phải anh từng khóc à, anh nói công ty không xong rồi, anh để tôi gọi điện cho ba tôi, tôi đã nói với anh là hiện tại ba tôi không giúp được anh đâu.” Kim Ngọc Anh dè dặt nói.
Lục Tam Phong cũng giật mình, vội vàng hỏi: “Chú sao thế? Không phải là..
“Vẻ mặt kia của anh là gì thế? Ba tôi á, trong phòng sinh đã truyền tin vui rồi, nói là lên chức rồi.” Kim Ngọc Anh ném cho anh một ánh mắt khinh thường: “Vẻ mặt vừa rồi của anh như là có người mất vậy!” “Lên chức á?” Vẻ mặt Lục Tam Phong đầy tươi cười, vừa nhấc mộng lên chuẩn bị đứng dậy rồi lại cuống quýt ngồi xuống nói: “Chúc mừng chúc mừng nhé, tôi đã nói rồi mà, ông ấy nhất định sẽ lên chức, vậy cô định ở lại đây bao lâu?” “Anh đã đến rồi thì ngày mai tôi về đơn vị” Kim Ngọc Anh nói với vẻ đề phòng.
“Không cần như thế chứ, khó khăn lắm mới gặp một lần, cả hai chúng ta đều lâu rồi mới gặp lại, tôi cảm thấy cô có sự thay đổi lớn đấy, hiện tại đã trưởng thành lên nhiều rồi.
Tôi cũng xem như là nhìn cô lớn lên, vừa gặp cô thì đã cảm thấy rất thân thiết rồi.” Lục Tam Phong nhìn về phía Kim Ngọc Anh, vừa cười ôn hòa vừa nói: “Hiện tại cô đã có đối tượng chưa?”
Kim Ngọc Anh của hiện tại đã không còn là Kim Ngọc Anh kia nữa rồi, cô ta cũng đã hai mươi bốn tuổi, cũng hiểu rõ một vài chuyện trong xã hội, không còn là cô gái nhỏ ngốc nghếch trong trường đại học nữa.
“Chưa có, nhưng khẳng định không tìm người kinh doanh.” Kim Ngọc Anh híp mắt cười nói: “Tôi đợi người nhà sắp xếp “Thời buổi nào rồi còn đợi người nhà sắp xếp, bây giờ là thời buổi tự do yêu đương, tình bạn giữa hai ta thắm thiết như vậy, từ tận sâu đáy lòng tôi đã muốn nói với cô rằng cô rất quan trọng đối với tôi đấy, ba mẹ tôi chỉ có mỗi đứa con trai là tôi, từ nhỏ tôi đã muốn có một em gái.
“Rất nhiều người đã nói với tôi những lời như anh vừa nói ấy” Khuôn mặt Kim Ngọc Anh tràn đầy vẻ cười nhạo, cô ta nhìn Lục Tam Phong nói: “Nếu như tôi đồng ý hết tất cả đám người đó từ thời đại học đến giờ thì chắc số lượng anh trai doanh nhân của tôi phải xếp hàng từ chỗ này đến tít tận Quảng Hà đấy.
“Tôi không giống những người kia mà, như này đi, sáng mai tôi dẫn cô ra ngoài chơi một chút, cô muốn đi đầu?” Lục Tam Phong hỏi.
“Tôi muốn ở nhà ngủ!” “Cô đừng khách sáo với tôi như vậy, chúng ta đều là người một nhà mà” Lục Tam Phong rất bất đắc dĩ nói: “Cứ như là tôi muốn cô phải làm gì cho tôi ấy” “Chẳng lẽ chính anh còn không biết anh muốn cái gì ở tôi à?” Kim Ngọc Anh cười tủm tỉm nói: “Trước đây tôi bị anh lừa nhiều rồi, thế nhưng hiện tại tôi đã lớn rồi, Anh Lục, tôi muốn đi rửa mặt” “Cô rửa mặt là việc của cô, tôi đứng bên cạnh tâm sự với cô cũng được.” Lục Tam Phong không cần thể diện nói.
Kim Ngọc Anh nghe vậy thì lập tức trợn trắng mắt, may mà đây là Lục Tam Phong, chứ nếu là người khác thì đã bị cô ta đuổi ra ngoài từ lâu rồi.
“Tôi muốn đi tắm!” Kim Ngọc Anh gằn từng chữ một.
“Không sao cả, tôi chờ cô ở ngoài này, hai anh em chúng ta thì có gì mà khách sáo với nhau, lâu lắm không gặp rồi, phải cố gắng tâm sự mới được.” Lục Tam Phong rất không khách sáo nói.
“Tổng giám đốc Lục, anh đừng như vậy nữa được không, tôi thật sự muốn đi tắm, hơn nữa tôi cũng không giúp được anh.” Trong giọng nói của Kim Ngọc Anh tràn đầy bất đắc dĩ: “Anh trai à, anh tha cho tôi đi.” “Tôi cũng thật sự hết cách rồi, đối với tôi mà nói thì năm nay là năm khó khăn nhất.
Lúc đầu năm, tôi bị một đám người chèn ép, suýt chút nữa đã phá sản, lúc sau phải lấy VCD ra để chống chọi vượt qua, sau đó vợ tôi mang thai, chúng ta sắp chào đón con của mình, nhưng nhưng cô ấy lại bị sảy thai, cô ấy cũng không chịu được nữa, tôi đành không còn cách nào mà phải từ bỏ cuộc hôn nhân này!”
Khi nói chuyện, giọng của Lục Tam Phong rất nghẹn ngào, sau đó đốt một điều thuốc rồi rít một hơi thật mạnh: “Lúc đó tôi đã suy nghĩ, hay là chết đi cho xong, nhưng mà công ty còn phải nuôi sống mấy chục ngàn người, như vậy sau lưng bọn họ là mấy triệu người.
Nếu như tôi chết đi thì mọi chuyện coi như xong, nhưng còn bọn họ thì sao? Khi thấy cũng đã gắng gượng vượt qua được năm nay, phá bỏ tầng tầng mây mù, nhưng không nghĩ tới con đừng phát triển lại bị mắc kẹt lại bởi vì ngoại tệ, một năm nay thật sự là quá khó khăn.”
Vừa nói chuyện, Lục Tam Phong vừa khóc, lúc này cũng không phải là diễn, anh khóc bởi vì nhớ tới một năm tràn đầy khó khăn này, từ đầu năm đến cuối năm đều chao đảo không yên.
Lúc này Kim Ngọc Anh đã mềm lòng, không nhìn nổi người khác khóc, cô ta lập tức rút một tờ giấy ăn rồi đưa ra trước mặt Lục Tam Phong, anh lập tức cầm lấy rồi lau nước mắt nước mũi trên mặt.
“Anh đừng làm khó tôi, hiện tại tôi chỉ là một trưởng khoa, tôi cũng